Boss Là Nữ Phụ

Chương 1784 : Đại thần nghiện game (hoàn)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Người của Dư gia không hiểu ra sao, ai mà có khả năng đó chứ?



“Ting ting ting...”



Điện thoại của mấy người đều đồng thời đổ chuông, mọi người nhìn nhau rồi ai nghe điện thoại của người nấy.



“Cái gì?”



“Vốn lưu động biến mất?”



“Anh có chắc không?”



Tất cả vốn lưu động đều biến mất như tan vào không khí vậy.



Tầm mắt của mọi người đều rơi xuống người Thời Sênh. Cô nhếch miệng cười, vừa rồi cô chẳng làm gì cả, một đứa trẻ con thì có thể làm ra được chuyện đó sao?



Nhưng mà ngoại trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa chứ?



Cô ta vừa mới nói xong câu kia thì bọn họ liền nhận được tin tức đó luôn mà.



“Có thích hay không hả?” Thời Sênh cười hỏi.



Mọi người: “...” Thích cái đầu ấy!



“Mày làm thế là trái pháp luật!” Có người tức giận mắng, “Bên ngoài còn có cảnh sát đấy.”



“Nếu tôi đã dám làm thì sẽ nắm chắc cảnh sát chẳng bắt được tôi.” Thời Sênh mỉm cười, giọng điệu vừa kiêu ngạo lại vừa điên cuồng, “Dù có bắt được thì cũng có ích gì, cùng lắm thì vượt ngục thôi.”



Mọi người: “...”



“Hiện tại, mời các người cút khỏi đây.” Thời Sênh lạnh mặt.



“Mày...”



Bên công ty nhà mình không ngừng gọi điện tới, nhóm người này chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nên rời đi trong tâm trạng đầy lo lắng.




Đến một ngày nọ, Thời Sênh vô tình nghe được Tam hoàng tử nói rằng Thần Vực là một game bán thành phẩm của hắn mà thôi, trò chơi chân chính là game thực tế ảo vẫn còn đang trong quá trình nghiên cứu và xây dựng.



“Thần kinh à, bán thành phẩm mà còn tuyên truyền ra?” Như hận không thể để cả thế giới biết ấy, đốt tiền đến phát điên rồi à?



Tam hoàng tử trả lời cô rằng... Có tiền nên tùy hứng.



Có tiền nên tùy hứng thì cũng thôi đi, nhưng quả thực Thần Vực rất biết kiếm tiền. Một bán thành phẩm thôi mà cũng có thể làm người ta chơi vui vẻ đến quên trời quên đất, có thể thấy sau này khi game thực tế ảo được đẩy ra thì sẽ... hố người tới cỡ nào.



Hố người không đáng sợ, đáng sợ chính là hố cả bản thân mình.



...



Ngày nọ, buổi sáng, Dư Quý thức dậy liền nhìn thấy chỗ vợ mình nằm có máu. Hắn sững ra tại chỗ, tự hỏi liệu đêm qua hắn có cầm thú tới mức làm chuyện phát rồ gì với vợ mình không.



Nhưng mà sự thật nói cho Dư Quý biết... Không hề!



Thế nên máu này...



Bệnh nan y? Bị thương?



Dư Quý vội vã bế Thời Sênh lên, trong đầu tung bay đủ mọi hình ảnh kỳ quái. Nhưng lúc này hắn không rảnh để ý tới những hình ảnh đó, luống cuống dùng chăn bọc lấy Thời Sênh rồi bế cô ra ngoài.



Thời Sênh ngủ mơ màng, cảm thấy mình bị bế lên, gió lạnh lùa vào. Cô rúc vào ngực Dư Quý theo bản năng: “Mới sáng ra mà anh đã lăn lộn gì thế hả?”



“Em chảy máu rồi, anh đưa em tới bệnh viện.” Biểu cảm của Dư Quý đầy lo sợ.



“Chảy máu?” Thời Sênh chớp mắt, cảm thấy bụng rất không thoải mái, dưới thân cũng ướt ướt dính dính rất khó chịu, trầm mặc một chút rồi nói: “Em không sao, không cần tới bệnh viện.”



“Nhưng mà em...”



“Nghĩ lễ của thiếu nữ.” Thời Sênh ôm cổ hắn, “Từ hôm nay trở đi, em đã là thiếu nữ chân chính rồi.”



Có lẽ Dư Quý nghĩ tới cái gì nên lập tức thở phào trong lòng, đồng thời đỏ mặt tía tai, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy dịu dàng và có mấy phần ngượng ngùng quen thuộc.