Boss Là Nữ Phụ

Chương 1790 : Sóng gió ở ngục giam (6)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Thời gian hóng gió, đám người Thời Sênh vây lại với nhau cắn hạt dưa chơi đấu địa chủ.



“Đôi Joker!” Bím Tóc Nhỏ ném ra hai quân bài cuối cùng, “Ha ha ha, thắng rồi, hạt dưa hạt dưa.”



Thời Sênh nhét một nắm hạt dưa vào tay cô ta, “Tối qua chơi trí thông minh của mày đi ngủ mất à?”



Tối qua người thua thảm nhất là Bím Tóc Nhỏ, bây giờ lại thắng liên tiếp ba ván, lần nào bài cũng đỏ giống như được hack vậy.



“Tối qua tao buồn ngủ muốn chết.” Bím Tóc Nhỏ cười he he xào bài, “Lúc tao nghiêm túc thì đến chính bản thân tao còn sợ ấy chứ.”



Thời Sênh lại chơi thêm mấy ván nữa. Thời gian hóng gió cũng đã gần hết, Thời Sênh bảo Bím Tóc Nhỏ thu dọn bộ bài lại, đứng dậy vận động.



Đám phạm nhân nam ở bên cạnh vẫn giữ nguyên dáng vẻ háo sắc. Thiếu niên xinh đẹp đó hôm nay lại không có mặt... nữ chính bị đưa đến phòng y tế, nam chính lại không ở đây.



Ầu đệch! Thế cũng được à!



“Ài, Thập Lục mày đi đâu đấy?”



“Phòng y tế.”



“Mày bị sao thế?” Ba Bông Hoa Vàng đuổi theo, “Mày thấy khó chịu ở đâu nên muốn đến phòng y tế à?”



Ông đây đi vây xem nam nữ chính.



“Không sao, tao chỉ đến xem sao thôi, chúng mày về trước đi.” Thời Sênh từ chối không để Ba Bông Hoa Vàng đi theo.



Ba Bông Hoa Vàng: “...” Phòng y tế thì có cái gì đáng xem cơ chứ?



Thời Sênh nói với giám ngục cô thấy khó chịu muốn đến phòng y tế. Giám ngục chần chừ giây lát, xin ý kiến của phó đội trưởng giám ngục rồi mới cho Thời Sênh vào.



Chỉ có một phòng y tế, tất cả phạm nhân đều ở đây, điều kiện cũng coi là tạm được, có mấy phòng bệnh, tất cả phòng bệnh đều bị khóa.



Tất cả phòng bệnh đều không tìm thấy Lăng Quân. Giám ngục đưa Thời Sênh đến văn phòng bác sĩ. Văn phòng treo rèm, bên trong mơ hồ có một người đang nằm, còn có một người đang đứng.



“Có bệnh nhân à?” Một cái đầu thò ra từ trong rèm, “Đợi một lát, tôi xử lý xong ca này đã.”



Bác sĩ còn rất trẻ, đeo đôi mắt kính gọng vàng, tóc hơi dài, mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, khi nói chuyện cũng tươi cười, nhìn có vẻ là một bác sĩ rất dễ gần, hoàn toàn khác với đám bác sĩ hung thần ác sát kia.




Một đám người đánh lộn trong nhà ăn. Thời Sênh đánh rất hăng. Cơ thể này cũng biết chút võ vẽ, lại cộng thêm có Thời Sênh nữa, Hắc Nha đâu có khả năng chống đỡ được.



Chỉ vài đòn đã bị Thời Sênh đánh gục.



Những phạm nhân nữ khác đánh nhau không phải là nắm tóc thì là kéo mặt. Thời Sênh đánh nhau hoàn toàn là ấn thẳng xuống đất.



Trước tiên khiến chúng không bò lên được đã rồi tính tiếp.



Đến khi giám ngục đến, Thời Sênh đã ấn hết đám người của Hắc Nha xuống đất.



“Hắc Nha, cô vừa được thả ra đã lại đánh nhau, lần trước phạt nhẹ quá đúng không?” Giám ngục bắt Hắc Nha lại, “Nhốt hết đám người tham gia đánh nhau này lại cho tôi!”



Thời Sênh cho tay vào túi quần đi sang một bên, hoàn toàn coi như chuyện không liên quan đến mình.



“Nó cũng tham gia.” Trong miệng Hắc Nha toàn là máu, nói chuyện cũng không rõ ràng.



“Câm miệng!” Giám ngục quất cây côn điện lên người Hắc Nha.



Giám ngục không gây rắc rối cho Thời Sênh, điều này gần đây mọi người đều biết, đều nói Thời Sênh thông đồng với Phó đội trưởng nhà giam. Cho nên bây giờ đám phạm nhân nữ không ai dám tìm cô gây chuyện, nhìn thấy cũng tránh ra xa.



Ở đây, kẻ có người chống lưng, có hậu trường cũng giống như có một tấm bùa hộ mệnh.



Giám ngục hoàn toàn bỏ qua người ra tay mạnh nhất là Thời Sênh, đưa Hắc Nha cùng đám người của cô ta rời đi.



Thời Sênh xuyên qua đám người nhìn về phía Răng Vàng. Răng Vàng nhe ra mấy cái răng vàng lấp lánh, có lẽ Răng Vàng sẽ không tìm cô gây sự nữa.



“Hắc Nha cũng thảm thật, vừa mới được ra đã lại tìm cô ta gây chuyện rồi.”



“Bây giờ phó đội trưởng phụ trách khu vực của chúng ta. Con Hắc Nha đó não bị kẹp cửa rồi nên mới đi đối đầu với cô ta.”



“Cũng không biết cô ta làm sao lại đu bám được Phó đội trưởng nữa. Cái dáng vẻ đó của bà ta, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi...”



“Suỵt suỵt suỵt...”



Đám người bàn luận nhìn thấy Thời Sênh đi đến lập tức im bặt, tan tác như chim muông.