Boss Là Nữ Phụ
Chương 1791 : Sóng gió ở ngục giam (7)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Trải qua chuyện của Hắc Nha, mọi người đều kính nể nhưng không dám lại gần Thời Sênh.
Thời gian lao động tập thể trong nhà giam, phạm nhân nam và phạm nhân nữ sẽ tập hợp chung lại với nhau. Đây mới là lúc hỗn loạn nhất.
Hôm nay nhiệm vụ của phạm nhân nữ là trồng khoai tây. Thời Sênh ngồi bên cạnh nhìn đám người bên kia làm việc, bảo cô đi trồng khoai tây, thà bảo cô đi nổ tung cái nhà tù này thì còn có khả năng hơn.
Trong nhà tù, những kẻ có chút địa vị ví dụ như Răng Vàng đều không cần đích thân đi, chỉ cần giống như Thời Sênh ngồi một bên quan sát là được.
Người của phòng giam nam thong dong đi đến. Không có lớp lưới điện ngăn cách, đám phạm nhân nam càng to gan hơn, sờ chỗ nọ nắn chỗ kia. Nếu không phải có giám ngục cầm súng đi bên cạnh, đám phạm nhân này có lẽ còn xông thẳng vào làm việc ở đây luôn.
Khi lao động có lẽ là lúc đám phạm nhân này vui vẻ nhất.
Trước đây đều là nhìn được mà không ăn được, bây giờ tuy vẫn không ăn được, nhưng ít nhất còn sờ được.
“Hi, cô gái nhỏ.”
Bóng đen đột ngột bao phủ trước mặt Thời Sênh. Một người đàn ông cơ bắp đứng trước mặt Thời Sênh, đang híp mắt nhìn cô.
Gã đàn ông cơ bắp giơ cái móng heo ra, sờ cằm Thời Sênh, “Nhìn em non nớt thế này, sao lại phải vào đây? Để anh xem nào, làn da này, chẹp chẹp...”
Thời Sênh nhíu mày, từ từ đứng lên, không hề do dự đá một phát vào đũng quần gã đàn ông cơ bắp. Hắn không hề đề phòng, chỉ có thể cảm thấy bản thân mình là đàn ông, chiếm ưu thế về mặt giới tính, không hề coi một cô gái gầy yếu như Thời Sênh ra gì.
Thế nhưng khi cơn đau đớn từ một chỗ nào đó truyền đến, hắn mới hiểu ra mình đã quá sơ suất.
Thời Sênh đá xong đũng quần, lại vật ngã hắn xuống đất. Cô khom lưng nhìn hắn ta “Không có bản lĩnh lên trời xuống đất mà cũng dám trêu chọc tao sao?”
Gã đàn ông cơ bắp giơ tay giữ chặt đũng quần, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm, cắn chặt răng, không dám hé răng nói nửa lời.
Đám phạm nhân đứng phía xa vô thức khép chặt chân lại, cô gái nhỏ mà sao hung dữ quá.
“Làm gì thì làm đi, hôm nay không hoàn thành xong công việc thì đừng có về ăn cơm. Ngẩn ra đấy làm gì, làm việc nhanh lên.” Giám ngục đứng bên ngoài gào thét.
Đám người không tham gia lần lượt kẹp chặt hai chân lại, lùi về phía sau.
Cô em hung dữ này thích đạp của quý của người ta, họ không dám dây vào.
Gặp kẻ dâm dê cách tốt nhất là đập nát vũ khí của hắn.
Người của Phó đội trưởng và phòng giam nam trao đổi gì đó với nhau, cuối cùng cũng chỉ có người của phòng giam nam bị đưa đi.
“Thập Lục.” Bím Tóc Nhỏ dựng ngón giữa lên với Thời Sênh.
“Tao thấy tò mò không biết rốt cuộc mày đã làm gì Phó đội trường. Mày gây chuyện đến mức này rồi mà bà ta vẫn không xử lý mày?” 36D đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, cho dù phó đội trưởng thực sự có gì đó với Thập Lục, nhưng cũng không cần phải để mặc cho cô làm loạn như vậy chứ?
Nếu chỉ cần ngủ cùng nhau mà đã có đãi ngộ đặc biệt như vậy, thì cô ta cũng muốn ngủ một cái xem sao.
Lý Bối Bối chọc 36D một cái, chuyện này hỏi ra xấu hổ chết mất.
Thời Sênh kéo vạt áo, lãnh đạm nói: “Tao uy hiếp mụ ta.”
Ba Bông Hoa Vàng: “???” Mày đùa đấy à?
Dùng cái gì để uy hiếp?
Cơ thể ư?
Thời Sênh để lại một nụ cười cao thâm bí ẩn cho Ba Bông Hoa Vàng.
Thời Sênh một trận thành danh, lần này không chỉ nổi tiếng trong nhà tù nữ, mà người của nhà tù nam cũng biết có một cô em hung hãn như vậy, đập cả trùm ngục mới một trận ra trò.
Người gây chuyện sau đó đều bị Thời Sênh đánh cho rất thảm. Thời Sênh nghiễm nhiên đã trở thành đại lão của cả hai khu A C.