Boss Là Nữ Phụ
Chương 1819 : Vua tinh linh (3)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Nguyên chủ cả ngày chỉ biết làm loạn, căn bản không hề tu luyện gì, nhưng cũng đã có chút nền tảng, cho nên không đến nỗi phải bắt đầu từ con số không.
Nhưng cô cảm thấy đôi cánh có chút phiền phức, không thu lại được.
Cô làm theo cách của nguyên chủ trước đây, nhưng làm thế nào cũng không thể thu đôi cánh lại được.
“Đôi cánh của ta tại sao lại không thu lại được?” Thời Sênh hỏi bức tượng vua tinh linh.
Một lúc sau Kính Lâm mới trả lời lại, “Ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
“Không có.” Cô không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả, rất tốt, chạy được nhảy được.
“Ta không thể kiểm tra, nên tạm thời không rõ nguyên nhân.”
“Vậy ta không thu lại đôi cánh được, thì phải đi gặp người khác với bộ dạng này sao? Ầu sệt! Chẳng lẽ đám người đó không đuổi ông đây sao?” Tinh linh vốn xinh đẹp, loài người và những chủng tộc khác đều rất thích, nếu đi ra bên ngoài, tỷ lệ bị vây bắt là rất cao.
Kính Lâm trầm mặc, bây giờ hắn như thế này rồi, còn có cách gì để giúp?
“Thôi bỏ đi, tu luyện trước đã, nói không chừng đến khi ông trâu bò hơn thì sẽ thu lại được.” Thời Sênh lẩm bẩm, tìm nơi nào đó ngồi xếp bằng vậy.
Tu luyện không biết ngày tháng, Thời Sênh cũng không nhớ cô đã ở đây bao lâu.
Kính Lâm đa số thời gian đều ngủ say, thi thoảng tỉnh táo, hắn có thể nhìn thấy cô nương nhỏ ngồi trong một góc. Khi cô tu luyện có một luồng khí lưu bao quanh người cô, hoàn toàn khác với khi hắn tu luyện.
Khi Kính Lâm tỉnh táo, Thời Sênh đang tu luyện. Khi Thời Sênh đứng dậy hoạt động, Kính Lâm đang ngủ say, cho nên hai người căn bản không hề giao lưu với nhau.
“Phía trước hình như có một sơn động.”
“Đến đó xem sao... nhớ cẩn thận.”
Khi Thời Sênh và Kính Lâm cùng lúc tỉnh táo. Thời Sênh nhìn về phía Kính Lâm, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sơn động.
Sơn động ở một nơi cao hơn chút, có thể nhìn rõ được tình hình phía dưới. Có mấy người đang dìu nhau đi về phía cô, có lẽ là con người, thực lực không rõ thế nào, nhưng có thể vào được đây, có lẽ cũng không hề kém.
“Hỏi ngươi thì ngươi trả lời đi, tìm cái gì mà tìm.” Thời Sênh tức giận gầm lên.
Thiếu niên mũi tẹt run rẩy, rầm rì trả lời, “Năm thứ 3620 Thanh Vân lịch.”
“Năm 3620?” Kính Lâm kinh hãi, giọng nói cũng thể hiện rõ.
“Sao vậy?” Thời Sênh kỳ quái nhìn về phía bức tượng, thời gian này thì có vấn đề gì chứ?
“Đã qua...” Giọng nói Kính Lâm chần chừ, còn mang theo vài phần không thể tin được, “Một trăm năm.”
“Cái gì?” Đùa ông à? Đã qua một trăm năm rồi sao???
Một trăm năm thì nữ chính đã xưng bá đại lục luôn rồi!!!
Một trăm năm thì con của nữ chính đã đi khắp nơi hóng hớt xem náo nhiệt rồi!!
Một trăm năm... người mệnh ngắn còn chết hai lượt luôn rồi!!!
Cô rất chắc chắn là thời gian mình tu luyện không dài, cho nên mốc thời gian này chỉ có thể là có vấn đề từ lúc cô tỉnh lại.
“Nhị Cẩu Tử ngươi làm gì vậy?” Thời Sênh thầm gọi Hệ thống trong lòng, “Ngươi đưa ông đến thời điểm một trăm năm sau là có ý gì?”
[Ký chủ tôi không biết tại sao lại như vậy. Sự biến động của vị diện khảo hạch tôi không thể biết hết được.] Hệ thống trả lời rất thành thực.
[Bình hoa?]
“...” Đệch, ngươi có tác dụng gì chứ!
Thời Sênh: “...” Cút cút cút, cút ngay.
[...] Hừ! Ông đây không thèm để ý đến cô!