Boss Là Nữ Phụ
Chương 1820 : Vua tinh linh (4)
Ngày đăng: 18:45 01/05/20
Theo lời kể của thiếu niên mũi tẹt, đúng là đã một trăm năm trôi qua.
Bố cục đại lục bây giờ là nhân tộc do nữ chính dẫn dắt và ma tộc phân chia hai cực, không can thiệp lẫn nhau.
Còn tộc tinh linh đã trở thành truyền thuyết từ lâu.
Trăm năm trước, nhân tộc và ma tộc đánh nhau đang lúc gay cấn, không ai để ý đến đám tinh linh vốn hoạt động trên đại lục đó đã biến mất lúc nào. Đến khi đại chiến kết thúc, mọi người mới kinh hoàng phát hiện ra, thế nhưng không thể tìm thấy một tinh linh nào nữa.
Sau này họ chỉ có thể nhìn thấy những tư liệu về tộc tinh linh trong sách cổ.
Có người nói tộc tinh linh vẫn còn tồn tại, chỉ là họ không xuất hiện trước mặt con ngườ. Cũng có người nói tộc tinh linh đã diệt vong từ lâu.
Còn những người kia đều là học sinh của học viện hoàng gia. Họ đến gần đây để rèn luyện. Sau này trong đội ngũ có người kể về truyền thuyết tinh linh, thế là họ đánh cược với mấy người bên ngoài, xem ai có thể tìm được đến tộc tinh linh.
Họ đã tìm được đến đây trước, nhìn thấy đám tinh linh bị đóng băng kia cũng kinh hoàng một phen, không ngờ tình hình tộc tinh linh lại là như vậy. Họ nghĩ họ dù sao cũng đã đến đây rồi, cho nên liền tiếp tục vào sâu bên trong, sau đó nhìn thấy Thời Sênh.
Nhìn thấy tinh linh còn sống họ rất kích động, cho nên mới sinh ra ý nghĩ đó, thiếu niên mũi tẹt thể hiện rằng hắn rất hối hận.
Thời Sênh xoa cằm, “Cho nên bây giờ bọn ta là động vật quý hiếm.”
Đã trở thành loài sinh vật chỉ được ghi chép trong sách vở trên đại lục, hay nói cách khác, bây giờ họ có thể được đưa vào bảo tàng để làm vật tham quan.
Kính Lâm dường như đã bị một trăm năm đả kích, rất lâu sau vẫn không nói gì. Thời Sênh lôi thiếu niên mũi tẹt kia ra ngoài xử lý, xong ung dung đi vào trong sơn động.
Cô vừa bước vào, giọng nói của Kính Lâm đã vang lên, “Hắn đâu rồi?”
Thời Sênh đáp rất tùy ý, “Ném rồi.”
“Ngươi... họ chỉ vô tình xông vào đây, ngươi hà tất phải giết sạch như vậy?”
Thời Sênh: “...” Sao con người này lại có thiết lập bất thường thế này chứ.
Tộc tinh linh bản tính lương thiện, có thể làm được vua tinh linh, tính cách của Kính Lâm đương nhiên sẽ không quá quái đản. Cho nên khảo nghiệm lần này là để cô đi bẻ cong một Phượng Từ lương thiện hay sao?
Thời Sênh hít sâu một hơi, “Nói lý lẽ đi, ngươi cũng nghe thấy chúng nói rồi, bây giờ tộc tinh linh chỉ là loài vật có trong truyền thuyết. Nếu để chúng sống sót rời khỏi đây, ngươi nghĩ chúng có lan truyền chuyện này ra ngoài hay không? Đến lúc đó ngay cả đám tinh linh bị đóng băng ngoài kia ngươi cũng không bảo vệ nổi. Đừng có nhắc đến nhân tính gì gì đó với ta. Tộc tinh linh đã bị phong ấn hết rồi, làm gì còn có nhân tính nào đáng để nói đến nữa chứ.”
“Tìm ta sao?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ trên đầu, mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Chớp mắt một cái, một bóng người nhảy từ phía trên xuống. Họ còn chưa kịp nhìn rõ xem là ai, cơ thể đã mất khống chế đổ rạp về phía trước.
Thời Sênh vỗ tay, đúng là chán sống, dám để ý đến ông.
“Sao ngươi lại giết họ?” Dường như Kính Lâm có chút tức giận.
“Ta...” Chúng đã đánh đến tận cửa rồi, mà còn không giết, chẳng lẽ đợi đến lúc cô bị người ta giết hay sao? Thời Sênh hít sâu, “Ta thấy thích thế đó, ngươi quản nổi chắc?”
Kính Lâm: “...” Tộc tinh linh của hắn sao lại có loại tinh linh này chứ?
“Ta nói cho ngươi biết Kính Lâm, bây giờ ngươi phải dựa vào ta, tốt nhất là bớt lắm lời đi. Nếu ngươi dám chọc ta giận thì ta cũng sẽ xử luôn cả ngươi đấy.” Thời Sênh quay đầu lại uy hiếp Kính Lâm. Bây giờ hắn đang không cử động được, không uy hiếp thì còn để lúc nào uy hiếp nữa.
Thế giới này chính là dùng để đại khai sát giới, cô còn đầy chỗ để giết người, nếu lần nào giết người hắn cũng chất vấn thì cô sẽ phát điên lên mất.
Chơi một trò chơi thôi mà, cô còn phải giải thích sao lại giết NPC nữa sao.
Còn có thể tại sao nữa, đương nhiên là vì nhiệm vụ rồi, không phải cô đều vì tên thiểu năng là hắn đó sao?
Kính Lâm: “...” Hắn rất chắc chắn, tộc tinh linh của hắn tuyệt đối không có loại tinh linh này.
Thời Sênh rời khỏi nơi đó, tìm một quán trọ nghỉ ngơi.
Trên đại lục này dùng một loại linh thạch làm tiền tệ, cũng may Thời Sênh thông minh cướp của đám người theo dõi cô khi nãy, không đến nỗi bị người ta đuổi ra ngoài.
Thời Sênh nghe ngóng được không ít tin tức từ tiểu nhị quán trọ.
Bây giờ ma tộc chiếm phía Tây của đại lục Thanh Vân, còn nữ chính chiếm lĩnh phía Đông, để tiện cho việc phân biệt nên được gọi là Đại lục Thanh Vân Đông và đại lục Đại lục Thanh Vân Tây.
Hai bên đã xây dựng xong đường biên giới lớn. Con người không được phép sang phía ma tộc, ma tộc cũng không được đi sang phía con người. Đường biên giới hằng năm đều có trận pháp vận chuyển. Ai dám tự tiện xuyên qua nghe nói sẽ bị cuốn vào không gian khác, không thể quay lại được nữa.
Thời Sênh hiện đang ở đại lục Đông, là vùng đất của bên nhân tộc do nữ chính thống lĩnh.
Muốn thông qua kênh chính quy để đi sang bên ma tộc gần như là chuyện không thể. Cách duy nhất để đến được vùng đất của ma tộc là thông qua khu rừng Thời Sênh vừa đi ra, xuyên qua cánh rừng là có thể đến đại lục Tây.