Boss Là Nữ Phụ

Chương 1822 : Vua tinh linh (6)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


“Ngươi không được đi qua đó.” Giọng Kính Lâm vừa nghiêm túc lại trầm trọng ngăn cản Thời Sênh, “Nếu ngươi thực sự coi ta là vua tinh linh thì phải nghe lời ta, rời khỏi nơi đây.”



“Vua tinh linh? Vua tinh linh của một mình ta?” Thời Sênh lơ đễnh, tiếp tục điều khiển thiết kiếm lại gần vực sâu.



Toàn bộ tộc tinh linh đã bị phong ấn, hắn làm vua tinh linh cho ai xem chứ.



Kính Lâm tức giận, “Ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết.”



Thời Sênh heo chết không sợ nước nóng, “Dù sao thì cũng có ngươi bầu bạn cùng, ta không sợ.”



Kính Lâm: “...”



Nhìn thấy vực sâu càng lúc càng gần, Kính Lâm có ngăn cản cũng không kịp nữa, cái đồ điên này!! Biến thái!!!



Thời Sênh dừng lại bên cạnh mép vực sâu, hét lớn lên với đám bóng đen đang tấn công đường biên giới, “Này!”



Đám bóng đen đồng loạt nhìn sang, sau đó giống như nhìn thấy một con mồi ngon, điên cuồng cuộn đến, tia sáng cuối cùng trước mặt Thời Sênh bị che mất, tối đen như mực, tiếng gào thét vang lên không ngớt, màng nhĩ như thể sắp bị đục thủng.



“Các ngươi yên tĩnh chút đi.” Thời Sênh nhảy xuống đất, đẩy Kính Lâm xuống dưới, Kính Lâm lăn lông lốc vào thảm cỏ bên cạnh.



Kính Lâm: “...” Hắn là vua tinh linh đấy, thật to gan!



“Tinh linh?” Có giọng nói truyền ra từ trong đám bóng đen kia, vô cùng coi thường, “Chỉ một mình ngươi mà dám ngăn cản bọn ta sao?”



“Ta nói muốn ngăn cản các ngươi khi nào?” Ngữ khí Thời Sênh kỳ quái, vừa rồi cô chỉ chào hỏi thôi mà.



“Không ngăn cản bọn ta? Vậy thì ngươi đến là để làm mồi cho bọn ta hay sao? Một mình ngươi còn không bõ dính răng bọn ta! Ha ha ha!!”



“Ha ha ha ha!!!”



Tiếng cười như được lan truyền, tất cả bóng đen đều bắt đầu cười lớn.



Thời Sênh cũng không vội vàng, một tay chống kiếm, thần sắc lạnh nhạt chờ chúng cười xong.



Ông đây là một người, à không, là một tinh linh có thân phận, à không, tinh linh, không thể so đo tính toán với đám thiểu năng không biết là thứ đồ chơi gì này được, phải duy trì phong độ.
Thời Sênh tiếp tục phớt lờ, khua tay với đám bóng đen, “Lùi lại ra sau.”



Đám bóng đen có phần hưng phấn mơ hồ, sắp ra ngoài được rồi, cuối cùng chúng cũng sắp ra ngoài được rồi.



Thời Sênh lùi lại phía sau mấy bước, giơ tay lên vẫy kiếm, không có nhiều chiêu thức phô trương, chỉ vẫy tay đơn giản mấy cái, rồi chém xuống, thiết kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp bóng tối xung quanh.



Luồng khí lưu vô hình trào lên từ người cô, ngưng tụ thành mấy luồng hướng lên bầu trời trên vực sâu.



“Dừng tay!!!”



Tiếng hét phẫn nộ này vô cùng chói tai, rõ ràng không phải là Kính Lâm phát ra. Thời Sênh nhìn về phía đối diện vực sâu. Do cách quá xa, nên cô không nhìn rõ được là ai, nhưng có thể nhìn thấy được ánh lửa đang không ngừng áp sát vào biên giới vực sâu.



Giọng nói đó ước chừng là đã dùng linh lực để hỗ trợ thêm nên mới truyền được sang bên này.



Chiếc áo choàng tung bay phần phật của Thời Sênh đã yên tĩnh lại, đồng thời trên bức màn trướng trên vực sâu xuất hiện mấy vết nứt, vô số bóng đen đã chuẩn bị xong đã liền nối tiếp nhau trào ra từ trong lỗ hổng đó, gào thét ầm ĩ trên bầu trời.



Bóng đen tách ra, dần ngưng tụ thành hình dạng, đó là từng con thú khổng lồ kỳ quái.



Chúng phi nhanh trên bầu trời, sau đó xông đến phía ánh lửa, tiếng kêu thảm thiết và tiếng chém giết đồng thời vang lên. Lửa lớn từ cánh rừng lan ra, bóng đen xuyên qua ánh lửa, cảnh tượng vô cùng chấn động.



Một bóng đen dừng lại trước mặt Thời Sênh, hắn vẫn không ngưng tụ thành hình thể, vẫn là một khối đen kịt.



“Tiểu tử, thứ đứng sau ngươi cũng là tinh linh đúng không?”



“Vua tinh linh.” Vua tinh linh bị phong ấn.



“Vua tinh linh?” Bóng đen dường như vô cùng kỳ lạ, một vị vua tinh linh lại rơi vào hoàn cảnh này, nhưng nghĩ lại những thứ chúng gặp phải trước đây, hình như chúng cũng không có tư cách đi chế giễu người khác, “Ta thấy phương pháp hắn bị phong ấn, có chút bóng dáng của Hạ gia, ngươi muốn giúp hắn giải phong ấn, có thể đến Hạ gia xem sao. Đã bao nhiêu năm qua rồi, cũng không biết liệu tên tiểu tử đó có còn không nữa.”



Tiếng cuối cùng là tiếng thầm thì của bóng đen, hắn vọt lên trên không trung, “Tiểu tử có duyên gặp lại sau.”



Bóng đen ngửa đầu gầm vang, âm thanh giống như loài rồng.



Cùng với tiếng gầm vang của hắn, những bóng đen dần ngưng tụ lại. Cả bầu trời đều đen kịt, chúng hướng về một hướng rời đi, nhìn từ xa giống như một đám mây đen khổng lồ.