Boss Là Nữ Phụ

Chương 1823 : Vua tinh linh (7)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Thời Sênh ngồi xổm trên thảm cỏ trước mặt Kính Lâm, “Ngươi xem đi, trong họa có phúc, biết được phải đi đâu tìm người giải phong ấn cho ngươi rồi.”



“Ngươi...” Kính Lâm tức giận không nói được thành lời, thứ cô vừa thả ra vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì, vậy mà cô ta còn cười được.



Kính Lâm cảm thấy như mình sắp nổ tung, hắn hít sâu mấy lần, “Ta không cần ngươi lo, ngươi đi đi.”



Cho dù bây giờ cô là tộc nhân duy nhất của hắn thì hắn cũng không thể ở chung với một con tinh linh như vậy được. Quan điểm của họ khác nhau, hắn không thể tán đồng được với cách làm của con tinh linh này.



Bây giờ hắn không thể làm gì cô, chỉ có thể đuổi cô đi.



Hắn không muốn nhìn thấy cô nữa.



“Đuổi ta đi sao?” Thời Sênh lấy làm lạ, “Ngươi chắc chắn chứ?”



“Chắc chắn.” Hắn không muốn nhìn thấy cô một chút nào hết!



Kính Lâm nhìn cô nương trước mặt biến sắc mặt, có chút âm trầm, lại có chút quỷ quyệt. Chỉ một giây sau đã đột nhiên cười lớn, “Ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi, ngươi vẫn nghĩ mình là vua tinh linh à?”



Kính Lâm: “....” Vốn dĩ hắn chính là vua tinh linh mà!!!



Có vấn đề gì à?!!!



Thời Sênh đặt Kính Lâm lên thiết kiếm, híp mắt cười nói, “Là ta đưa ngươi đi, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm với ngươi. Ta không thể làm một tinh linh không có trách nhiệm được, ngươi nói có đúng không nào?”



“Không cần ngươi chịu trách nhiệm.” Kính Lâm cắn răng, nếu đã không ngăn cản được cô, thì đành nhắm mắt làm ngơ vậy.



“Thế sao được, ta không phải là loại người vô trách nhiệm đó.”



“Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm.” Kính Lâm nhấn mạnh.



“Ta cứ muốn đấy, ngươi đánh ta đi.”



Kính Lâm: “...” Đừng có để hắn ra ngoài.
Thời Sênh: “...” Ơ thế là không phải nghênh đón ông đây à?



“Phong thống lĩnh đến rồi.”



Phía sau truyền đến một tiếng hô kéo dài. Người chặn Thời Sênh lại lập tức kéo cô sang bên cạnh, “Đừng có chặn đường, mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”



“Ngươi muốn không khách khí thế nào?” Thời Sênh bất động, “Ta muốn gặp thống lĩnh nhà các ngươi.”



Đối phương đánh giá cô từ trên xuống dưới, thần sắc có vẻ châm chọc, “Tiểu cô nương xinh đẹp đấy, nhưng thống lĩnh nhà ta không thích một tiểu nha đầu còn chưa đủ lông đủ cánh như cô, thống lĩnh nhà ta thích người chín chắn trưởng thành. Ngươi mau đi chỗ khác đi, đừng có chặn đường. Lát nữa cứ chờ xem ta xử lý ngươi thế nào.”



Thời Sênh: “...” Cái quần què gì thế?



Ai thèm quan tâm thống lĩnh nhà ngươi thích thể loại quỷ quái gì, có liên quan gì đến cô đâu chứ. Ngươi nghĩ ông đây đến tìm thống lĩnh nhà ngươi để bán thân chắc?!



Thời Sênh nhếch khóe miệng lên, mặt không biến sắc nói: “Ồ, thế ra thống lĩnh nhà ngươi thích gái già à?”



“Hỗn xược!” Trong cửa lớn, một người thú nhanh chóng đi ra, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Dám bàn tán xằng bậy về thống lĩnh, ngươi chán sống rồi sao?”



“Nói có lý chút đi, không phải ta nói, là hắn nói đấy.” Thời Sênh chỉ vào tên thủ vệ vừa nói.



Tên thủ vệ mặt ngẩn ngơ, hắn nói lúc nào thế? Nhà ngươi đừng có nói cmn láo như thế chứ!!



Người thú nhìn tên thủ vệ, ánh mắt sắc bén như dao nhìn lên người tên thủ vệ. Tên thủ vệ run rẩy lắc đầu, “Không phải thuộc hạ nói, là cô ta nói, thuộc hạ không hề nói như vậy.”



Người thú một lần nữa liếc ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Thời Sênh, “Cô ta là ai, sao lại chặn đường ở đây? Phong thống lĩnh sắp đến đây rồi, còn không mau bắt cô ta lại.”



“Vâng... vâng...” Tên thủ vệ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi những tên thủ vệ khác đến bắt Thời Sênh.



Thời Sênh lùi về sau một bước, lại gần xe ngựa, “Cùng là đến gặp thống lĩnh nhà các ngươi, sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ?”



Người thú coi thường hừ lạnh, “Ngươi là cái thá gì, cũng đòi đến gặp thống lĩnh, còn ngẩn ra đấy làm gì, bắt lại, còn đợi ta dạy các ngươi bắt thế nào hay sao?”