Boss Là Nữ Phụ

Chương 1852 : Ám dạ huyết chú (6)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Thời Sênh phát hiện ra thẻ của nguyên chủ bị khóa, may mà hôm qua cô đã chuyển hầu hết tiền ra ngoài rồi nên có bị khóa cũng chả để làm gì.



Tuy rằng bà Trì không nhắc lại chuyện đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng lúc ăn cơm cũng chẳng có phần cho cô. Nếu không phải dì Tuệ thương cô, lén để lại một phần thì Thời Sênh sợ là mỗi ngày phải nhảy cửa sổ ra ngoài ăn cơm mất.



Bà Trì dường như cũng không định ra nước ngoài nữa, muốn ở trong nước chăm sóc cho Trì Ninh.



Có mẹ chăm sóc là tốt nhất.



Hồ sơ học bạ của Trì Ninh đã chuyển tới trường cô. Tuy rằng Trì Ninh ít tuổi hơn nguyên chủ nhưng chương trình dạy học ở nước ngoài lại nhanh hơn trong nước, mà Trì Ninh cũng không định học cấp ba nên bà Trì liền dùng tiền để mua cho cậu ta một suất vào đại học.



Vị thiếu gia này vừa tới trường đã làm cả trường oanh động, đặc biệt là đoàn thể sinh viên nữ.



Đi siêu xe, đẹp trai, sát gái, chẳng lẽ không được hoan nghênh sao?



Lúc trước cô phải nằm viện, vì không xác định phải nằm bao lâu nên cũng chưa từng xin phép, hiện tại phải tới chỗ giáo viên để trả phép mới được.



Thành tích học tập của nguyên chủ khá tốt. Thầy cô cũng rất ưu ái cho nguyên chủ, vì thế rất quan tâm tới sức khỏe của Thời Sênh, nói chuyện một lúc lâu mới cho cô đi.



Thời Sênh còn chưa ra khỏi văn phòng được bao xa thì cô giáo lại gọi cô lại: “Đúng rồi em Trì Tây à, chút nữa em qua Hội học sinh tìm bạn Cảnh Mộ nhé, cậu ấy có việc muốn nói với em đấy.”



Cảnh Mộ...



Ai thèm đi gặp hắn chứ.



Thời Sênh từ chối đi gặp Cảnh Mộ, nhưng Cảnh Mộ lại nhanh chóng tìm tới cửa, còn mang theo mấy văn bản nữa.



Có lẽ Cảnh Mộ là huyết tộc, nhưng hắn có thể đi khắp nơi trong trường giữa ban ngày ban mặt, mà giả thiết của thế giới này thì việc huyết tộc sợ ánh sáng mặt trời cũng có hơi đặc biệt, ví dụ như huyết tộc cấp cao sẽ không sợ mấy cái này...



Cảnh Mộ đứng yên trước mặt Thời Sênh, gương mặt anh tuấn, đẹp trai nhìn khá ôn hòa, cũng không lạnh lùng như tối ngày hôm đó, “Bạn học Trì Tây, có rảnh không?”



“Không rảnh.” Thời Sênh đi vòng qua hắn, mặt không đổi sắc.



“Bạn học Trì Tây, tôi không phải đang hỏi ý kiến của cô đâu.” Cảnh Mộ ngăn Thời Sênh lại.



“Anh không cho tôi đi là tôi báo cảnh sát đấy. Hội trưởng Cảnh Mộ không muốn vừa mới ra khỏi đó đã lại phải vào rồi đấy chứ?”



Cảnh Mộ: “...”



Cái trò một lời không hợp liền báo cảnh sát vui lắm hả?




Thời Sênh phải xác định lại một lần nữa mình là Trì Tây, không phải nữ chính, Cảnh Mộ cũng không phải vợ của cô.



Thế nên Cảnh Mộ cứ quấn lấy cô là sao hả?



“Đừng có đi theo tôi nữa, nếu không ông đây sẽ đánh chết anh đấy.” Thời Sênh giơ nắm tay với người sau lưng.



“Bạn học Trì Tây, chừng nào cô chịu ký vào hiệp nghị thì tôi sẽ không đi theo cô nữa.” Giọng Cảnh Mộ vẫn ôn hòa, lễ độ như cũ.



“Tôi không ký! Không hiểu tiếng người hả?” Thời Sênh thực sự cạn lời.



Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, không ký, không ký, không ký...



Kiếm của ông đâu rồi?



Cứ nên đánh một trận mới được.



Cảnh Mộ lại bị đánh một lần nữa, Thời Sênh đánh xong liền xoay người đi vào trong quán bar. Cửa quán bar có treo mặt nạ. Thời Sênh lấy được một cái mặt nạ hồ ly, cô quan sát với ánh mắt tò mò, tay nghề thực tinh xảo, không phải loại hàng vỉa hè rồi.



Thời Sênh vốn định cắt đuôi Cảnh Mộ bằng cửa sau, ai ngờ ngõ sau lại có người đang đánh nhau.



Thời Sênh lập tức xoay người, cửa sau bị đóng sầm lại.



Thời Sênh: “...”



Xui xẻo tám kiếp.



Thời Sênh xuất hiện, đám đang đánh nhau bên kia dừng lại, nhìn về phía cô.



Người của hai bên đều tương đương, mỗi bên chiếm cứ một đầu ngõ. Cô vừa xuất hiện, hai bên đều nhìn cô như nhìn thấy bánh ngọt, mắt xanh lè, cùng nhằm về phía cô từ hai hướng.



Thời Sênh: “...”



Mẹ kiếp! Làm gì thế hả?



Ông đây chỉ đi ngang qua mà thôi, các ngươi xông tới làm gì hả, có bệnh à?



Chú cảnh sát, ở đây có biến thái, ông muốn báo án.