Boss Là Nữ Phụ

Chương 1853 : Ám dạ huyết chú (7)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Trong ngõ nhỏ là một mảnh tiếng rên, vài tên bị thiết kiếm chém trúng thì bỏ mạng tại chỗ.



Con mẹ nhà chúng nó chứ, không ngờ là một đám huyết tộc.



Đám huyết tộc này không khác nào con người, chắc chắn không phải là loại huyết tộc cấp thấp chỉ biết hút máu người.



Không đúng, hai đám.



Bản cô nương này đã đắc tội lắm huyết tộc như thế từ lúc nào vậy hả?



Là tên ngu đần Cảnh Mộ kia phái tới sao?



Thời Sênh đang nghĩ tới Cảnh Mộ thì lập tức nhìn thấy hắn vọt ra từ đầu bên kia ngõ nhỏ, vung tay mấy cái đã giải quyết xong một tên huyết tộc, lạnh lùng quát lên: “Dừng tay!”



Đám huyết tộc này hình như đều biết hắn nên vội vàng lùi về sau, từng người trở về đội ngũ của mình.



“Ai cho các người tấn công con người hả?” Cảnh Mộ đứng ở giữa, ánh sáng tối tăm làm cho bóng dáng của hắn càng trở nên lạnh lẽo, “Không biết quy củ đúng không?”



Hai đội huyết tộc đưa mắt nhìn nhau nhưng ngầm thống nhất, đồng thời cùng lao vào màn đêm, biến mất.



Cảnh Mộ nhíu mày, xoay người nhìn Thời Sênh, giọng ôn hòa hơn một chút, “Sao cô lại trêu chọc vào bọn chúng vậy?”



“Làm sao tôi biết chứ.” Thời Sênh tức giận, bĩu môi khinh bỉ.



Cảnh Mộ quay đầu nhìn vào bóng đêm, đám huyết tộc vừa rồi...



“Cô ký vào hiệp nghị thì sẽ thành con người được bảo hộ, huyết tộc sẽ không thể động vào cô dễ dàng được...” Cảnh Mộ xoay người nhưng trước mắt đã trống rỗng, nào còn có ai nữa chứ.



Cảnh Mộ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lúc hắn mới tới, hình như trong tay cô có một thanh kiếm. Huyết tộc bị thanh kiếm đập phải lập tức hóa thành mây khói, chẳng lẽ cô ta không phải con người bình thường sao?



Không được, phải điều tra sâu hơn về thân phận của cô ta mới được.



“Là ai!”



Cảnh Mộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối ngõ, hình như bên kia có một bóng đen nhưng lại lập tức biến mất. Cảnh Mộ đuổi theo có điều lại chẳng nhìn thấy gì nữa.




Thời Sênh bước xuống bậc thang cuối cùng, vượt qua bọn họ, không nhanh không chậm đi xuống lầu.



Cô gái kia thấy thế cũng nhân cơ hội này chạy đi, nhưng lại có người vừa rồi còn đang ngây ngốc duỗi tay kéo cô lại.



“A...” Cô gái bị đau hét lên một tiếng.



Thời Sênh đã đi xuống được một nửa liền quay đầu nhìn họ.



Nam sinh đang tóm chặt lấy cô gái bị cái nhìn lạnh căm căm đó làm cho cả người nổi đầy da gà, ngón tay không khỏi lỏng ra.



Cô gái đá mạnh vào nơi nào đó của nam sinh khiến hắn bị đau, phải buông tay ra. Cô lập tức lảo đảo chạy xuống cầu thang, chớp mắt đã biến mất ở khúc ngoặt.



Thời Sênh quay đầu, tiếp tục đi xuống lầu.



Người bên trên thấy Thời Sênh đi khuất rồi mới ngơ ngác hỏi thành tiếng, “Vừa rồi là Trì Tây phải không nhỉ?”



Trong trường học có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp bọn họ đều biết hết. Trì Tây học rất giỏi, lại xinh xắn, không biết cũng khó.



“Quái thật, trước đây Trì Tây là một người đẹp rất dịu dàng, sao lại trở nên khủng bố như thế nhỉ?”



“Ánh mắt và rồi của cô ấy làm tao có cảm giác như sa vào địa ngục ấy, mẹ kiếp, dọa chết người!”



“Cô ta cũng họ Trì, họ này rất ít khi gặp được, không biết có quan hệ gì với cậu chủ Trì không...”



“Chắc là trùng hợp thôi? Cậu Trì chưa bao giờ nhắc tới việc mình có một người thân như thế ở trường cả. Người thân xinh đẹp như thế, lại là sinh viên xuất sắc, kiểu gì mà cậu Trì chẳng phải nhắc tới một hai câu chứ?”



“Trì Tây và cậu Trì hình như cũng hơi giống nhau...”



“Ôi, con bé kia chạy mất rồi, làm sao chúng ta có thể báo cáo lại được cho cậu Trì đây chứ?”



Vừa nói tới đây, mọi người lập tức im lặng nhìn nhau.



Người đã chạy, bọn họ phải báo cáo kết quả thế nào với cậu Trì bây giờ?