Boss Là Nữ Phụ

Chương 1854 : Ám dạ huyết chú (8)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Thời Sênh đi xuống tới tầng cuối cùng thì gặp được cô gái kia, cô ta đang cúi đầu đi qua đi lại.



Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó do dự tiến lên, “Chị, vừa rồi cảm ơn chị.”



“Không cần khách khí.” Thời Sênh đi vòng qua bên cạnh.



Cô gái vội vàng đuổi theo, nhưng vì ánh nắng bên ngoài khá gay gắt nên cô ta lại rụt vào, “Chị, em tên là Tinh Thuần, cảm ơn chị.”



Thời Sênh quay đầu lại nhìn cô ta. Cô ta đứng trong bóng râm, có vẻ như không thích ánh mặt trời, toàn thân đều tỏ vẻ bài xích, cô ta là huyết tộc sao?



Dù gì trước kia cô cũng đã từng là huyết tộc, thân thể này tuy không có năng lực giám định nhưng vẫn có thể nhìn nhận bằng thị giác một số vấn đề, vẫn có thể đoán được.



Mà trong giả thiết của thế giới này, khi đạt tới một thực lực nhất định hoặc có huyết mạch huyết tộc đặc thù nào đó thì có thể không cần sợ hãi ánh mặt trời nữa. Nhưng bọn họ là sinh vật hoạt động về đêm, ghét ánh nắng mặt trời đã gần như là bản năng của họ rồi.



Thời Sênh mới vừa làm màu xong nên tâm tình cũng rất tốt. Cô lục lọi một hồi, lấy từ trong không gian ra một cái ô đưa cho Tinh Thuần.



Tinh Thuần mở to đôi mắt long lanh, kinh ngạc nhìn Thời Sênh tự nhiên lấy đồ ra từ không trung, “Chị, chị biết ma pháp ạ?”



“Không biết.” Thời Sênh đưa ô cho cô ta, lại lần nữa bước ra khu vực có ánh nắng, ánh sáng mặt trời bao bọc lấy cô làm cho cả cơ thể như sáng lên.



Tinh Thuần nhìn ánh mặt trời ở phía ngoài, sau đó cau mày mở ô ra, chạy bắt kịp Thời Sênh, “Chị, chị định đi đâu thế?”



“Tìm một chỗ ngủ.” Quá nóng, không muốn đi học tí nào.



“Em biết một nơi có thể ngủ.” Tinh Thuần nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Rất mát mẻ.”



“Ồ.” Cô muốn về nhà ngủ.



Nhưng mà Tinh Thuần lại cho là Thời Sênh đồng ý, “Chị à, để em đưa chị tới đó, nơi đó ban ngày không có ai đâu, chị không cần lo lắng gì cả.”



Đối mặt với sự thỉnh cầu của những cô em đáng yêu như thế này, sức chống cự của Thời Sênh trước giờ chưa bao giờ mạnh mẽ nổi.



Tinh Thuần cười híp mắt: “Chị, tên chị là gì thế ạ?”



“Trì Tây.”




Nam sinh nhìn về phía Thời Sênh.



Nữ sinh mặc đồng phục học sinh, đứng ở dưới ánh đèn đường, trong đáy mắt là đủ mọi màu sắc ánh sáng nhưng lại chẳng hề có một gợn sóng nào.



Nam sinh cầm lấy tay Tinh Thuần rồi đi về phía Thời Sênh, vươn tay ra, “Cảm ơn cô đã cứu mạng, coi như tôi nợ cô một ân tình, sau này có việc gì thì cứ tơi tìm tôi. Tôi là Tinh Qua, Qua trong sa mạc.”



“Tiện tay thôi.” Thời Sênh cũng không duỗi tay ra mà lùi về sau một bước.



Tinh Qua hơi sửng sốt, sau đó cũng không thèm để ý mà thu tay lại, mày nhướng lên, “Vậy không nợ.”



Thời Sênh: “...” Thằng cha này đúng là tùy tiện.



“Anh!” Tinh Thuần không vui kêu lên một tiếng.



Tinh Qua trừng mắt với cô em gái một cái rồi ấn tay xoay đầu cô ta đi, lại vươn tay vẫy vẫy chào Thời Sênh, “Có duyên gặp lại.”



Tinh Thuần quay đầu lại nhìn qua nách Tinh Qua, “Chị, chị đừng nghe anh trai em nói đùa, lời vừa rồi của anh ấy vẫn có hiệu lực, chị có việc gì thì cứ đi tìm anh ấy.”



Tinh Qua lại quay đầu cô ta đi, “Em nói hơi bị nhiều rồi đấy.”



“Chính miệng anh nói, sao có thể đổi ý chứ hả.”



“Người ta đã nói không cần, anh cũng chỉ chiều lòng người ta mà thôi, sao lại nói là đổi ý chứ hả.”



“Rõ ràng là anh đổi ý.”



“Anh không nhé!”



“Anh có!”



“...”



Bóng dáng hai người dần khuất trong ánh đèn đường. Thời Sênh thở dài, chuẩn bị về nhà làm công tác hằng ngày - trêu tức bà Trì và Trì Ninh.