Boss Là Nữ Phụ

Chương 1856 : Ám dạ huyết chú (10)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


“Bọn họ muốn đánh thì cậu cứ để họ đánh với nhau đi.” Tinh Qua đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, “Dù có chết thì cũng là tại bọn họ, có cần cậu phải chịu trách nhiệm đâu, sao cậu cứ phải cản họ làm gì?”



“Tinh Qua, rõ ràng cậu biết quy củ.” Cảnh Mộ tỏ vẻ nghiêm túc.



Tinh Qua nhún vai, thái độ chẳng sao hết, “Cậu biết, tôi không thuộc sự quản lý của cậu.”



Cảnh Mộ: “...”



Tinh Qua xoay người rời đi nhưng tay vẫn còn vẫy vẫy, “À phải rồi, báo cho các người một tin không tốt lắm, vị kia đã tỉnh rồi, Thánh Chiến cũng chuẩn bị bắt đầu.”



Trong đáy mắt Hề Mạn xẹt qua sự tăm tối, “Anh nói thật sao?”



“Hề Mạn.” Tinh Qua quay đầu lại, trên gương mặt đẹp trai xuất hiện vẻ trào phúng, “Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lập tức lăn lại vào trong quan tài ngủ say thì hơn.”



Sắc mặt Hề Mạn lập tức thay đổi.



Tinh Qua thu lại ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước, “Dùng máu tươi hiến cho Thánh Chiến, nhạc dạo đã nổi lên, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”



“Nhạc dạo bắt đầu từ khi nào?” Thân mình Cảnh Mộ lóe lên, ngăn Tinh Qua lại, “Tại sao bọn tôi lại không nhận được một chút tin tức nào?”



Thánh Chiến của huyết tộc giống như một lời nguyền rủa, mỗi lần Thánh Chiến bắt đầu thì sẽ có dự báo từ trước, cái này gọi là nhạc dạo, báo cho tất cả các huyết tộc rằng Thánh Chiến sắp bắt đầu.



Nhưng sao hắn lại chẳng nhận được một chút tin tức nào vậy?



“Những chuyện xảy ra gần đây còn chưa đủ nhiều hay sao?” Tinh Qua nửa thật nửa đùa ném xuống một câu rồi rời đi.



Sau khi Tinh Qua bỏ đi, Hề Mạn liếc nhìn Thời Sênh. Trước khi Thời Sênh ra tay thì cô ta đã thuấn di bỏ đi.



Thời Sênh không biết thuấn di: “...” Biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao!



Mẹ!



Sau khi Hề Mạn đi rồi, ngõ nhỏ lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ánh đèn đường vàng vọt, tiếng người ồn ào náo động.



Cảnh Mộ đứng dưới đèn đường, vẻ mặt vừa ngưng trọng, vừa phức tạp.



Cuối cùng, Cảnh Mộ cũng mang theo tâm sự mà đi, chỉ còn lại mỗi mình Thời Sênh đứng đó.
Thời Sênh buông bà Trì ra, phủi quần áo, thong thả đi lên lầu trong ánh mắt kinh hãi của bà ta.



Đèn hành lang không biết hỏng từ lúc nào. Thời Sênh ngẩng đầu nhìn một lúc rồi lại đi xuống lầu. Bà Trì đang gọi điện thoại, thấy cô đi xuống thì lập tức chết đứng tại chỗ, dường như sợ Thời Sênh đột nhiên ra tay.



“Dì Tuệ!” Thời Sênh hướng về phía phòng bếp gọi một tiếng.



“Vâng.” Dì Tuệ đi từ trong bếp ra, không dám nhìn bà Trì, “Cô chủ, có chuyện gì thế?”



“Đèn hành lang hỏng rồi.” Thời Sênh chỉ lên lầu, “Dì cho người tới đổi bóng khác đi nhé!”



Trước kia biệt thự chỉ có mình dì Tuệ, nhưng từ sau khi bà Trì trở về thì đã thuê thêm người làm. Dì Tuệ lập tức bảo người đi thay bóng đèn, tạo nên thế đối lập với bà Trì đang chết đứng trong phòng khách và tiếng Trì Ninh đang đá cửa ở bên ngoài đầy tức giận.



Nhóm người hầu cũng không dám tò mò xem có chuyện gì đang xảy ra, sau khi làm xong bổn phận của mình thì lập tức rời khỏi phòng khách.



“Cô chủ, đổi xong đèn rồi.”



Thời Sênh gật đầu, lại một lần nữa đi lên lầu, nhưng mà khi cô đi lên hành lang thì lại phát hiện đèn vẫn không sáng như trước.



Thời Sênh: “...”



Lần đầu tiên là vô tình, lần thứ hai chắc chắn là cố ý rồi.



Thời Sênh lấy thiết kiếm ra và đi về phòng mình. Cô mở cửa ra, không phát hiện ra dấu vết người khác xâm nhập vào. Cô cẩn thận kiểm tra lại một lần, tìm hết mọi ngóc ngách, cuối cùng kết luận là không có ai.



Vậy rất có thể là đang ở trong phòng khác.



Thời Sênh đóng cửa phòng lại, quyết định không thèm để ý tới nữa, có trộm vào nhà cũng chẳng phải chuyện của cô.



Trì Ninh và bà Trình ầm ĩ ở ngoài phòng khách tới tận nửa đêm, gọi điện tố cáo với ông Trì đang ở nước ngoài. Sau đó Trì Ninh lại chửi ầm lên ở trong phòng khách một trận. Nếu cậu ta và Thời Sênh không phải người cùng nhà thì chắc đã lôi cả 18 đời nhà cô ra mà chửi rồi.



Thời Sênh bị ồn ào không ngủ được, rời giường, chuẩn bị đi xuống đánh ngất cái kẻ đang làm ầm ĩ dưới phòng khách rồi ném ra ngoài.



Hành lang tối om om, tiếng chửi trong phòng khách vang vọng trên hành lang vô cùng rõ. Thời Sênh bước đi trên tấm thảm dày. Đột nhiên một cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một bàn tay kéo cô vào trong bóng đêm. Thời Sênh lập tức lấy thiết kiếm ra, kề lên cổ đối phương.



Đối phương lại nhanh chóng né được thiết kiếm, túm lấy tay cô, đè cả cô và thiết kiếm và tường. Đối phương lập tức ghé sát cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội chống cự nào, há miệng cắn vào cổ cô một cái.