Boss Là Nữ Phụ

Chương 1857 : Ám dạ huyết chú (11)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Âm thanh nuốt ừng ực vang lên trong bóng đêm.



Dường như đối phương đang rất đói, không ngừng nuốt máu xuống, mới chỉ qua mấy giây mà Thời Sênh đã có cảm giác máu trong người bị đã hút cạn quá nửa.



Ánh trăng mỏng manh hắt qua khung cửa sổ chiếu lên thân người đang đè nặng trên người cô. Thời Sênh thấy rõ sườn mặt của hắn, thiết kiếm lập tức rơi xuống mặt đất loảng xoảng.



Mất máu quá nhiều, chóng mặt như đang say xe, thân mình rũ xuống, đối phương đỡ lấy eo cô, ép cô giữa người hắn và bức tường.



“Anh thôi ngay.” Thời Sênh rít qua kẽ răng mấy chữ, “Nếu còn tiếp tục là em sẽ chết đấy.”



Cái tên đần Phượng Từ này, phương thức gặp nhau càng lúc càng quái dị là sao chứ!



Đối phương lại mút thêm một ngụm nữa rồi hàm răng sắc bén mới thu lại. Hắn bế ngang Thời Sênh lên, đặt lên trên bàn, sau đó cúi người đè lên, chóp mũi cọ tới cọ lui trên cổ cô, dường như rất thích hương vị trên cơ thể cô.



Giọng điệu khàn khàn vang lên trong bóng đêm, lọt vào tai cô, “Làm người nối dõi của tôi, tôi sẽ ban cho em sự bất diệt, em có bằng lòng không?”



“Không muốn.” Làm huyết tộc sẽ phải uống máu, từ chối!



Dường như đối phương thấy hơi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cô, “Vì sao chứ? Chẳng phải con người bọn em lúc nào cũng mơ ước tha thiết về sự bất tử sao?”



“Ghét máu.” Giọng Thời Sênh yếu ớt, cô đã mất quá nhiều máu, trên người còn bị một người khác đè lên, chưa ngất đã là may lắm rồi.



“Em sẽ thích.” Đối phương nỉ non một tiếng, lại một lần nữa cắn vào cổ cô.



Thời Sênh duỗi tay đẩy hắn ra, “Cái đồ thiểu năng trí tuệ nhà anh câm mồm lại ngay!”



Thích ông nội nhà anh đấy!



Còn lâu cô mới thích nổi.



Hắn cũng không cắn nữa, vì thế sau khi Thời Sênh nói câu kia xong, hắn liền thu răng nanh lại. Hắn đứng lên nhìn Thời Sênh từ bên cạnh, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng đên. Thời Sênh có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn đang dừng trên người mình.



Thời Sênh thử ngồi dậy nhưng mà cả người hoàn toàn không có tí sức lực nào, căn bản không thể đứng lên được.



Đối phương hơi dừng lại một giây sau đó mở cửa sổ và nhảy thẳng ra ngoài.



Đúng thế, nhảy ra...




Tinh Thuần cũng không cầm lên mà xoay người nhìn Thời Sênh, “Chị, hoa này chị lấy ở đâu thế ạ?”



“Làm sao thế?”



Tinh Thuần giải thích: “Hoa này chắc là mọc ở chỗ có mộ, bị nhiễm khí của xác chết, không tốt cho thân thể của chị đâu.”



Thời Sênh: “...” Tên này muốn hại chết cô đúng không?



Tên ngốc nhà cô giỏi thật!



“Có điều sao loại hoa tường vi này nhìn quen thế nhỉ, hình như em đã thấy nó ở đâu rồi ấy, chị... Chị gặp phải... huyết tộc đặc biệt ạ?” Anh trai đã nói cho cô ta biết về chuyện huyết tộc.



“Chủng loại hoa tường vi có liên quan tới huyết tộc à?”



Tinh Thuần gật đầu: “Vâng, huyết tộc có cấp bậc càng cao thì chủng loại hoa tường vi càng quý. Hơn nữa, ngoại trừ huyết tộc đặc biệt ra thì những huyết tộc bình thường không thể lấy chủng loại hoa tường vi làm tiêu chí được.”



“Hoa tường vi này nhìn rất khác những hoa tường vi khác, hình như em đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng em lại chẳng nhớ gì cả...” Tinh Thuần cau mày, “Nhưng em có thể hỏi anh trai em.”



Cô ta lấy điện thoại ra, chụp một bức hình rồi gửi cho Tinh Qua.



Ai ngờ Tinh Qua vừa nhìn thấy bức ảnh liền lập tức gọi điện lại: “Đừng có đụng vào đóa hoa đó, để nguyên tại chỗ, anh sẽ tới đón em.”



Giọng điệu của Tinh Qua chưa bao giờ ngưng trọng như thế. Có vẻ Tinh Thuần cũng bị dọa nên vâng dạ một câu rồi vội vàng ngắt điện thoại, nhìn về phía Thời Sênh vẫn còn đang duy trì bộ dáng sửng sốt như cũ.



Tinh Qua tới cực kỳ nhanh, chỉ mất mấy phút đã thuấn di tới phòng của Thời Sênh rồi.



Chẳng lẽ thuấn di là bản lĩnh có sẵn của huyết tộc à?



Sao bất kỳ người nào... à không, huyết tộc nào cũng biết thế?



Ánh mắt Tinh Qua đảo qua người Thời Sênh rồi dừng lại trên nhánh tường vi ở bệ cửa sổ, trong đáy mắt hơi hiện lên ánh sáng, sau đó liền đè đầu vai Tinh Thuần xuống, “Người cũng đã gặp rồi, đi thôi.”



“Anh, nó...” Tinh Thuần chỉ vào cành hoa trên cửa sổ.



“Đi.” Giọng của Tinh Qua rất nghiêm khắc, lại nói với Thời Sênh một câu cực kỳ không có thành ý: “Đã quấy rầy tới cô Trì rồi!”