Boss Là Nữ Phụ

Chương 1858 : Ám dạ huyết chú (12)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Tinh Qua cưỡng ép đưa Tinh Thuần đi.



Cành hoa tường vi nằm lẻ loi trên bục cửa sổ.



Thời Sênh vẫn nằm trên giường. Sắc trời dần tối, cành hoa tường vi trên cửa sổ càng thêm xinh đẹp và yêu dã, còn có hương thơm nhàn nhạt truyền tới, như thể bóng đêm mới là sân nhà của nó.



Bên ngoài vô cùng an tĩnh, ông Trì cũng không lên gây sự nữa, không biết đang có âm mưu gì.



Dì Tuệ lặng lẽ mang đồ ăn lên, Thời Sênh ăn xong lại ngủ.



Sáng hôm sau, khi thức dậy, bên ngoài cửa sổ lại có một bó hoa tường vi, vẫn còn đọng sương sớm, rõ ràng là mới được hái xuống, mà cành hoa hôm qua đã không còn thấy đâu nữa.



Bên cạnh bó hoa tường vi cũng có một cái túi, bên trong vẫn là sữa ướp lạnh.



Nói thật, với cái thân thể hiện tại này của cô, sao có thể uống được đồ lạnh như thế chứ?



Không biết tên ngốc nhà cô bị khuyết thiếu kỹ năng sống hay đang muốn giết người diệt khẩu nữa?



Nhị Cẩu Tử, mi chọn cái nào?



[...]??? Liên quan quái gì tới tôi chứ hả?



Hệ thống cực kỳ bực bội. Vấn đề này chẳng liên quan quái gì tới nó, tại sao lại bảo nó chọn chứ hả?



Ký chủ, cô lại không uống thuốc rồi phải không?



Mấy ngày liên tiếp, Thời Sênh đều nhận được hoa tường vi tươi, nhưng bản thân hắn lại không lộ diện. Sau đó dường như phát hiện ra Thời Sênh không uống sữa mình đưa tới nên hắn cũng không gửi kèm nữa, đổi thành những đồ vật quái dị khác.



Ví dụ như cái cây có thể phát sáng, búp bê có gương mặt kỳ quái...



Đây chẳng phải là muốn hại chết cô hay sao hả?



Thời Sênh muốn bắt được hắn. Cô có chờ cả đêm thì lại phát hiện ra người đem đồ tới không phải chính chủ. Mấy thứ kia như tự nhiên xuất hiện từ hư không, cô hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở nào khác cả.



Thời Sênh thực buồn bực.



Mấy ngày nay, Trì gia cũng rất yên tĩnh, chắc chắn đang có âm mưu quỷ kế gì đó.



Thời Sênh nghỉ ngơi đủ rồi mới dậy. Lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi. Ông ta ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngây người một chút. Thời Sênh cũng nhìn ông ta, nhếch miệng, đi qua bên cạnh.



Người đàn ông lập tức tức giận, “Trì Tây, ngay cả ba mình mà cũng không biết chào à?”



Thời Sênh chậm rãi xuống lầu, “Không biết, hay là ông làm mẫu một chút đi?”



Ông Trì nổi điên lên: “Trì Tây, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?”



“Không biết nữa, có khi tôi bị mất trí nhớ rồi.” Thời Sênh đẩy cửa ra, nghênh ngang rời nhà.



...



Thời Sênh tìm nơi đăng thông báo tuyển dụng, chọn lấy mấy nhân tài rồi thành lập một đội ngũ làm việc với tốc độ chóng mặt. Mà đội ngũ này còn toàn người không có tí kinh nghiệm gì.



Văn phòng cũng thuê tạm thời, trên bàn chẳng có dụng cụ làm việc gì, chỉ có mấy chai nước lọc.



Mấy nhân viên đần mặt ra nhìn nơi làm việc của mình, cực kỳ lớn... nhưng lại chẳng có gì. Công ty bọn họ làm về cái gì thế?



Không phải gặp đúng kẻ lừa đảo rồi đấy chứ?




“Không có thù thì cô cứ cắn tôi không tha làm gì hả?” Thần kinh à!



Hề Mạn cười đến méo mó: “Cô và Cảnh Mộ có vẻ thân thiết. Người bên cạnh Cảnh Mộ đều phải chết.”



“Oh...” Thời Sênh dài giọng, “Hóa ra cô thích Cảnh Mộ.”



Hề Mạn như mèo bị giẫm phải đuôi: “Ai thích hắn chứ, người bên cạnh hắn không ai được chết tử tế hết.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật: “... Thế ai nói với cô rằng tôi là người của hắn hả?”



Hề Mạn cười dữ tợn, “Thà rằng giết nhầm một ngàn cũng không bỏ sót một đứa nào hết. Cảnh Mộ ngày nào cũng bám theo cô. Dù các người có quan hệ gì thì cũng là quan hệ không bình thường. Tôi phải giết hết những người bên cạnh hắn thì mới hả được mối hận trong lòng.”



Thời Sênh: “...” Thần kinh giẫm phải đinh!



Có thù oán thì đi mà giết hắn đi, giết người bên cạnh hắn làm quái gì chứ?



“Thế thì sao hả? Giờ có định đánh hay không? Có đánh thì mang bản thể ra đây, tôi không muốn đánh với phân thân.” Giết như không giết thì có lợi ích gì?



Vẻ mặt Hề Mạn lập tức thay đổi, “Sao cô biết chứ... Tinh Qua nói cho cô sao?”



Người biết chuyện này rất ít, mà trước giờ Tinh Qua chính là kẻ chuyên đổ thêm dầu vào lửa. Ngoại trừ tên đó ra, chắc không còn ai làm việc này nữa.



“Rốt cuộc cô có định thả bản thể ra không đây?” Vẻ mặt Thời Sênh rất không kiên nhẫn, lãng phí thời gian của ông đây quá!



“Hừ, phân thân của tôi cũng đủ để đối phó với cô rồi...”



Thời Sênh nhấc chân định đi, Hề Mạn liền đuổi theo: “Cô có ý gì hả, coi thường phân thân của tôi phải không?”



Thời Sênh ngoảnh lại, cười lộ hàm răng trắng bóc: “Lần trước cô bị tôi treo lên đánh rồi.”



Hề Mạn: “...”



Hề Mạn còn đang định làm khó dễ, nhưng ánh mắt vừa liếc nhìn ra phía cổng trường thì cả người hơi ngây ra. Sau đó cô ta đột nhiên chui tọt vào xe, giẫm chân ga lao vọt đi, biến mất trong tầm mắt của Thời Sênh.



Thời Sênh suýt chút nữa bị khói phun vào mặt: “...”



Nhìn thấy ma hay sao mà chạy nhanh dữ hồn vậy?



Ở cái thế giới này, đi nơi nào cũng gặp được kẻ thần kinh!



Thời Sênh đang kỳ quái không biết Hề Mạn bị chập dây thần kinh nào thì lại thấy Lương Sắt đang đeo ba lô đi qua người cô, dáng đi cực kỳ ung dung, thoáng cái đã biến mất ở cuối đường.



Hề Mạn nhìn thấy Lương Sắt à?



Không đúng!



Hề Mạn nhanh chóng quay trở lại: “Này, con bé vừa rồi đeo ba lô sau lưng ấy tên là gì thế?”



“Không quen.” Thời Sênh hoàn toàn không muốn giao tiếp với kẻ thần kinh này.



Hề Mạn lái xe đi theo cô, “Lúc cô ta đi ngang qua cô thì có liếc mắt nhìn cô, chắc chắn là cô ta biết cô. Cô nói cho tôi biết cô ta là ai, tôi sẽ không giết cô nữa.”



Vẻ mặt Thời Sênh trở nên quỷ dị: “Tôi chỉ có giá rẻ như thế thôi à?”



“... Rốt cuộc cô có biết hay không hả?”