Boss Là Nữ Phụ

Chương 187 : A từ, hẹn gặp lại! (3)

Ngày đăng: 22:08 28/04/20


Chương 187A TỪ, HẸN GẶP LẠI! (3)



Thái độ khác thường của Thời Sênh khiến đám người bình thường vẫn lợi dụng tên tuổi của cô để giương oai diễu võ phải gãi đầu gãi tai.



Đám người đó có mấy phần thật lòng với Thẩm Dao Quang?



Một người đứng càng cao, càng vinh quang hiển hách, số người có thể tin tưởng được ở bên cạnh càng ít.



Đó chính là trạng thái bình thường của con người.



Khi bạn ngang bằng với người khác, người đó có thể dễ dàng xem bạn là bạn bè, là tri kỷ.



Nhưng khi bạn cao hơn người khác, trong lòng người đó tất nhiên sẽ nảy sinh sự bất bình, đố kỵ, ngưỡng mộ.



Đến cuối cùng khi bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Dao Quang mới hiểu được.



Thời Sênh nhìn chiếc lò trong tay chợt thấy rầu rĩ, cái thứ đồ chơi này chính là Dược Vương Đỉnh sao?



Trông đen sì sì, xấu chết đi được.



Phải xử lý sao đây?



Đưa cho nữ chính thì chắc chắn là không được rồi, nhưng cô lại không dùng đến nó…



Tự luyện đan?



Đừng đùa chứ, việc mệt mỏi như vậy còn lâu cô mới làm.



Cửu Châu Đại Lục không thiếu đan dược cấp thấp, nhưng đan dược cấp cao thì có giá trên trời.



Chính vì nữ chính có được Dược Vương Đỉnh nên sau này chế được đan dược cao cấp, nhờ đó cô ta đã lôi kéo được không ít người.



Thời Sênh suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa nghĩ được xem phải xử lý Dược Đỉnh Vương như thế nào, cuối cùng đành tạm gác sang một bên, đợi nghĩ ra cách rồi tính tiếp.







Thực lực của nữ chính là Linh Vương bậc hai, tuổi cũng chưa lớn lắm, tất nhiên cũng thu hút nhiều người chú ý.




“Diệp Thiên Nam, ngươi thân là đạo sư lại đi ức hiếp tân sinh?” Một thanh âm hùng hồn từ trên trời cao truyền tới.



Thanh âm vừa xuống đến nơi, một thân ảnh từ trên không đạp xuống, thân ảnh nhanh đến độ chỉ lưu lại tàn ảnh trên không trung, chỉ mấy bước đã bước tới trước mặt Tần Lang Nguyệt.



“Tiểu nha đầu, không sao chứ?”



“Cái tên chết tiệt nhà ngươi nói lung tung gì vậy? Lão tử ta ức hiếp tân sinh khi nào hả?” Ông chú phóng khoáng liền dựng lên, “Dao Quang, vừa nãy con có ức hiếp tân sinh sao?”



Thời Sênh bị gọi tên: “…” Liên quan khỉ gì đến ta chứ?



Hít sâu một hơi, Thời Sênh mới bình tĩnh lại nói: “Chỉ là đọ sức thôi…”



Thời Sênh còn chưa nói hết câu, Chung Thập Nhất đã ngắt lời cô, “Hừ, ai biết các ngươi tranh thủ trút giận. Tiểu cô nương Thẩm gia, làm người đừng quá phô trương, nên khiêm tốn một chút thì hơn.”



Thời Sênh lại một lần nữa bị gọi tên: “…”



Bản cô nương đây còn chưa bắt đầu lên mặt, tại sao đã bắt đầu chụp mũ đổ tội cho bản cô nương rồi?



Thời Sênh cười lạnh, khí thế toàn thân bỗng nhiên xoay chuyển, trở nên nghiêm khắc mà thẳng thắn, “Ta khoe khoang đó thì sao, ta có tư cách để khoe khoang thì tại sao lại phải khiêm tốn chứ?”



Thần sắc cô kiêu ngạo, đôi mắt bình tĩnh như nước, nhưng lại vô cớ khiến người khác cảm thấy trong đó mang theo vài phần miệt thị và coi thường.



“Dao Quang nói đúng lắm.” Ông chú phóng khoáng giống như vẫn chưa cảm nhận thấy sự chuyển biến trong thái độ của Thời Sênh, còn nhiệt tình cổ vũ cho Thời Sênh.



Chung Thập Nhất bị sự thay đổi đột ngột của Thời Sênh làm cho giật mình, ở khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy đứng trước mặt hắn không phải là một tiểu cô nương chưa đầy hai mươi tuổi, mà là một cao thủ đã kinh qua hàng ngàn trận thắng.



Một tiểu cô nương, tại sao lại có được khí thế này?



Cảm nhận một lần nữa nhưng lại không còn cảm giác đó, chỉ có sự cuồng vọng kiêu căng của cô.



Quả nhiên là cảm giác sai lầm.



“Tiểu cô nương Thẩm gia, đúng là ngươi có thực lực, nhưng còn có rất nhiều người có thực lực mạnh hơn ngươi, ta khuyên ngươi một câu, làm người đừng quá ngông cuồng, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”



“Ồ.” Thời Sênh bỗng ngẩn ra, cô bỗng mím môi cười nhạt, mở lời đầy ác ý, “Vậy thì ta phải làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân đó.”