Boss Là Nữ Phụ

Chương 186 : A từ, hẹn gặp lại! (2)

Ngày đăng: 22:08 28/04/20


So với Tu Chân Giới, tu luyện linh lực ở đại lục Cửu Châu cũng không khác là bao, điều khác biệt là cách gọi và phân chia đẳng cấp.



Cấp thấp nhất là Linh Thị, trên có Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tôn, Linh Thánh, Linh Đế.



Mỗi cấp độ lớn lại chia thành bảy bậc nhỏ.



Thẩm Dao Quang còn nhỏ tuổi đã là Linh Vương bậc ba, có thể thấy có tố chất tốt thế nào. Phải biết rằng, người thường nếu không gặp được tạo hóa gì thì cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Linh Vương, còn Thẩm Dao Quang mới có mười bốn tuổi, tiền đồ rộng mở thênh thang.



Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp phải nữ chính.



Nếu gặp phải nữ chính cũng chỉ đành ngậm ngùi thua cuộc, cho dù thiên phú có tốt đến đâu cũng không tốt bằng nữ chính được.



Thời Sênh kéo rèm lên, đám đông vây quanh bên ngoài khẽ hô lên.



Thời Sênh có chút khó hiểu, cơ thể này mới chỉ mười bốn tuổi, còn chưa dậy thì xong, có thể đẹp đến mức nào chứ? Đám người này muốn tăng thêm độ thù hận cho cô đây mà! Bình luận kém!



“Đại tiểu thư.” Có một tiểu thiếu niên môi đỏ răng trắng thành thục bước lên, “Nhiều người quá, tiểu thư có cần ta dẹp đường đi không?”



Thời Sênh nhìn thiếu niên ấy, Thẩm Cẩm, người của chi thứ, thiên phú cũng khá, bình thường luôn đi theo Thẩm Dao Quang, chuyên môn diễu võ giương oai.



Vừa mới tới đã muốn dẹp đường, thật biết cách kéo thêm điểm thù hận!



Thời Sênh còn chưa trả lời, Thẩm Cẩm đã coi như cô đồng ý, vẫy tay chỉ vào những người bên cạnh.



Các đệ tử Thẩm gia vây quanh cô lập tức tản ra, bắt đầu dẹp đường.



Quả nhiên, khi dẹp đến phía trước, bỗng nhiên bắt đầu tranh cãi inh ỏi.



Thời Sênh thuận theo con đường đã dẹp sẵn, mang theo tư thế sang chảnh đi qua đó.



“Xin lỗi cô ấy.”



“Xin lỗi? Đùa gì vậy chứ, ngươi biết bọn ta là ai không hả? Cô ta chỉ là một nha đầu quê mùa có đáng để chúng ta xin lỗi không?”



“Đúng vậy, không biết là đồ nhà quê chui ở đâu ra, ăn mặc quê như vậy thì thôi đi, tai còn không tốt, bọn ta ở đằng sau hét lớn bao lâu vậy rồi còn không nghe ra.”



“Nơi đây là học viện Cửu Châu, là nơi lũ quê mùa như các ngươi có thể đến sao?”




Chỉ đành xếp hàng phía sau Tần Lang Nguyệt.



Thời Sênh không cần báo danh, Thẩm Dao Quang mới mười hai tuổi đã được học viện Cửu Châu nhận rồi.



Cô vừa làm quen với hệ thống tu luyện mới, vừa chú ý đến tình hình bên ngoài.



Đến khi kiểm tra nữ chính, Thời Sênh vén rèm, vắt rèm cửa sổ xe lên, nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt.



Theo cốt truyện, lúc này Tần Lang Nguyệt đã có thực lực của Linh Vương bậc hai, nhưng cô ta cố ý ép thực lực xuống Linh Thị.



Nếu không có biến cố đánh bại Thẩm Dao Quang thì cô ta vẫn được danh là che giấu được thực lực.



Trong khi người người đều biết Thẩm Dao Quang là Linh Vương bậc ba, cô ta lại ép thực lực xuống Linh Thị khiến không ít người đánh giá cao hơn về cô ta.



Nhưng lần này, Thời Sênh không động thủ, cho dù cô ta có ép thực lực xuống thành Linh Thị thì cũng không ai đánh giá cô ta cao hơn.



Sau đó, sự thật đã chứng minh, nữ chính rất thông minh, không có ai cho cô ta khoe khoang, cô ta cũng không ép thực lực xuống làm gì.



“Linh Vương bậc một, trời, cô ta là Linh Vương bậc một, chẳng trách vừa nãy dễ dàng khắc chế được cái tên Thẩm…”



Những lời tiếp theo người đó không nói ra tiếp, nhưng Thẩm Cẩm vẫn tối sầm mặt lại.



“Đại tiểu thư, có cần điều tra xem cô ta có lai lịch ra sao không?” Thẩm Cẩm hỏi Thời Sênh.



Hắn không có quyền lợi dụng sức mạnh gia tộc để đi điều tra một người, nhưng đại tiểu thư thì có.



“Ngươi muốn biết thì trực tiếp ra đó hỏi cô ta được rồi.” Thời Sênh ngờ vực nhìn hắn, “Sau này đừng có lấy danh nghĩa của ta ra gây chuyện, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí.”



Thẩm Cẩm ngẩn người nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh nặng nề thả rèm xuống, dặn dò người ở bên ngoài, xe ngựa liền quay đầu, chầm chậm đi ra khỏi dòng người.



Thẩm Cẩm hồi lâu còn chưa hoàn hồn lại.



Đại tiểu thư làm sao vậy chứ?