Boss Là Nữ Phụ

Chương 1888 : Tinh qua (ngoại truyện 2)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Tinh Thuần trở thành huyết tộc.



Một huyết tộc chưa trưởng thành.



Tinh Qua không muốn biến Tinh Thuần thành huyết tộc. Vì huyết tộc hoàn toàn không có hơi thở ấm áp như con người, không có nhân khí, bọn họ giống như người chết vậy.



Nhưng trên người Tinh Thuần lại có, cô ấy là người sống sờ sờ.



Có điều bây giờ...



Cô ấy không còn là con người nữa.... mà là huyết tộc, giống như anh ta.



Tinh Qua giết cô gái kia, ôm cơ thể của Tinh Thuần đang mỗi lúc một giảm nhiệt độ trở về nhà, chờ cô tỉnh lại.



Tinh Qua không biết liệu Tinh Thuần có chấp nhận được kết quả bị biến thành huyết tộc không, thậm chí anh ta còn cảm thấy không dám đối mặt nữa.



Anh ta nắm tay cô, rốt cuộc không còn cảm nhận được sự ấm áp kia nữa, Tinh Qua chạy trối chết.



Nhưng sau đó, lại không yên tâm về Tinh Thuần, anh ta lang thang ở ngoài nửa ngày rồi lại trở về nhà.



Tinh Thuần mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi trước bàn ăn đã nấu xong, cầm đũa thất thần.



Tinh Qua cuống quýt gạt chiếc đũa trong tay cô ra, “Em ăn chưa?”



Tinh Thuần ngơ ngác lắc đầu: “Anh ơi, em... Chẳng phải em chết rồi sao?”



Tinh Qua thấy bát đũa đều sạch sẽ thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói kia của Tinh Thuần lại làm anh ta càng thêm khẩn trương, “Tiểu Thuần.”



Anh ta gọi tên cô, nhưng lại chẳng nói nên lời.



Tinh Thuần vuốt cổ mình, nhìn anh ta bằng đôi mắt ngập nước: “Anh, có phải em cũng giống anh rồi không?”



Tinh Qua gật đầu đầu khó khăn.



“Thật tốt quá rồi.” Tinh Thuần đột nhiên nhào vào ngực anh ta, thái độ vô cùng vui vẻ giống như trước đây khi cô nghe thấy tiếng chuông tan học vậy, “Sau này em có thể mãi ở bên anh rồi.”



Tinh Qua sửng sốt một hồi lâu rồi mới ôm lấy cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ.



“Nhưng sau này em không thể nấu ăn cho anh được nữa rồi.” Tinh Thuần gác cằm lên vai anh ta, sự vui vẻ liền biến thành buồn bã, “Anh đã nói là không thể uống máu của đồng loại, về sau có phải anh lại đi tìm người như chị kia không?”



“Không tìm.” Tinh Qua bế cô lên, “Sau này sẽ không tìm nữa.”
Trên gương mặt tái nhợt của cô gái lộ ra một nụ cười nhẹ, lặng lẽ nhúc nhích cánh môi.



Qua cửa kính, Tinh Qua nhìn mắt cô ấy dần khép lại, tay từ giữa không trung rơi xuống. Toàn bộ thế giới như chết lặng vào khoảnh khắc đó.



Tại sao Tinh Thuần lại chết?



Không ai muốn nói cho anh ta biết.



Ngay cả Hề Mạn ngày thường luôn cãi nhau ầm ĩ với anh ta cũng im lặng không nói.



Anh ta tự tay chôn cất cho Tinh Thuần. Huyết tộc tới đưa tiễn rất đông, mỗi một huyết tộc đều đặt lên mộ một bó hoa tường vi đỏ thắm. Trên mộ cô chất đầy những đóa hoa màu đỏ, nhưng cô ấy không thích tường vi...



Huyết tộc đi rồi, anh ta nhìn thấy Thời Sênh. Cô tới một mình, vẻ mặt vẫn đạm mạc trước sau như một.



Cô ấy khom lưng đặt xuống trước mộ một cành hoa sơn chi màu trắng.



Đúng rồi, cô ấy thích nhất là hoa sơn chi.



Nhưng mà, mùa này không có hoa sơn chi, anh ta đã tìm khắp nơi cũng không tìm được một cành hoa sơn chi nào.



Ngay cả loài hoa cô ấy thích nhất mà anh ta cũng không tìm được.



Thời Sênh nhìm bia mộ một hồi lâu, cuối cùng để lại cho anh ta ba chữ... Bởi vì anh!



Tinh Qua ném tất cả hoa tường vi ra, chỉ để lại cành sơn chi kia.



Tuyết lớn đổ xuống, anh ta ôm bia mộ rất lâu, mãi chẳng nói một lời.



Bọn họ gặp nhau trong mưa tuyết, xa cách nhau cũng trong một ngày mưa tuyết.



Anh chưa từng nghĩ sẽ có được em, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ sẽ mất đi em.



Em xuất hiện trong đời anh 17 năm, vậy mà anh lại chẳng kịp nói một câu yêu em.



Em là tiếc nuối của cả đời anh.



Tinh Thuần, anh yêu em.



... Tinh Qua