Boss Là Nữ Phụ

Chương 1889 : Hề mạn (ngoại truyện 1)

Ngày đăng: 18:46 01/05/20


Lần đầu tiên Hề Mạn gặp Lương Việt là khi hắn 15 tuổi.



Lúc đó, Lương gia vẫn là gia tộc thợ săn quỷ hút máu vô cùng khổng lồ, cấp bậc nghiêm ngặt, có tôn ti trật tự.



Lương Việt là cậu cả của Lương gia.



Đó là lần đầu tiên Lương Việt theo trưởng bối trong tộc ra ngoài săn huyết tộc tùy ý hút máu con người.



Đó là một đội huyết tộc nhỏ, bọn họ bị vây ở một chỗ.



Bởi vì khẩn trương nên Lương Việt bị một tên huyết tộc bắt đi. Tên huyết tộc đó bị thương nên muốn uống máu để hồi phục thể lực. Đáng tiếc là, tên huyết tộc đó lại xâm nhập đúng vào phạm vi cái cây mà Hề Mạn đang nghỉ ngơi.



Thiếu niên bị huyết tộc đè chặt xuống đất, đôi mắt trừng lớn, vừa lúc có thể nhìn thấy bóng người lửa đỏ đang nằm bên trên, cùng với những lọn tóc màu vàng kim chảy dài theo những cành lá cây.



Hề Mạn bị tiếng động đánh thức, trở người nhìn xuống dưới, ánh mắt đột nhiên không kịp đề phòng mà tiến thẳng vào mắt thiếu niên.



Hề Mạn đã gặp rất nhiều loại người, đẹp, xấu, nhưng không ai có thể cho cô ta cảm giác kia.



Cô ta nhảy từ trên cây xuống, những cánh hoa tường vi lặng lẽ rơi theo. Tên huyết tộc đang đè trên người thiếu niên bị những cánh hoa tường vi rơi lên người dọa cho sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Hề Mạn.



“Làm ồn ào tới ta.” Âm thanh của Hề Mạn rất dụ hoặc, xuyên thấu qua màn mưa hoa đang rào rào trút xuống, lọt vào tai tên huyết tộc kia.



Tên huyết tộc sợ tới mức lăn xuống khỏi người thiếu niên kia, sau đó xoay người chạy mất.



Hề Mạn không đuổi theo tên huyết tộc kia mà rũ mắt nhìn thiếu niên, cười duyên nâng cằm hắn lên: “Anh trai nhỏ nhìn cũng được đấy nhỉ.”



Trong mắt Lương Việt có vẻ hơi sợ hãi: “Cô... cô là ai?”



Hề Mạn kéo cằm hắn sang trái rồi phải để quan sát: “Tên tôi là Hề Mạn, người cứu mạng cậu, không biết cậu có muốn lấy thân báo đáp không?”



Lương Việt biết cô không phải là người. Con người không bao giờ có thể khiến cho tên huyết tộc kia chưa nói lời nào đã chạy mất xác như thế. Hoa tường vi bay đầy trời này nữa, gần như đã chứng minh thân phận của cô ấy, đây là một huyết tộc.



Còn là huyết tộc có địa vị rất cao.
Lần thứ ba là bốn năm sau, Lương Việt 22 tuổi.



Đàn ông Lương gia qua 20 tuổi đã có thể hành động đơn độc.



Hề Mạn gặp hắn ở quán ăn đêm... Không đúng, lúc đó hẳn là quán nhạc, cô đứng trên lầu hai, nhìn hắn cùng một cô gái ôm ấp quấn quýt, cuối cùng rời đi. Hề Mạn cũng đi theo một cách ma xui quỷ khiến.



Đó là lần đầu tiên Hề Mạn thấy Lương Việt giết huyết tộc, động tác thuần thục, ra chiêu tàn nhẫn.



“Giờ thì đã giống với thợ săn quỷ hút máu rồi.” Hề Mạn lên sân khấu lúc nào cũng kèm mưa hoa tường vi. Lúc mưa hoa trút xuống, Lương Việt đã biết người tới là ai, càng đừng nói tới giọng nói độc đáo của cô.



“Cô đúng là âm hồn không tan.” Lương Việt nhìn Hề Mạn, vẻ mặt không hiểu là chán ghét hay thế nào nữa.



Hề Mạn giẫm lên những cánh hoa tường vi đầy trên đất, đi tới trước mặt Lương Việt, nụ cười vẫn vô cùng quyến rũ, ánh mắt như có thể câu hồn phách của người khác. Cô khẽ đáp: “Anh trai nhỏ sợ tôi sao?”



“Tại sao tôi phải sợ cô chứ?” Lương Việt nhìn thẳng vào Hề Mạn không một chút yếu thế nào.



“Không biết nữa, bọn họ đều sợ tôi.” Hề Mạn trả lời như thế.



“Tôi không giống những người đó.”



Lương Việt quanh năm đánh nhau với huyết tộc nên trên người cũng đã có mấy phần khí thế. Hề Mạn đột nhiên cảm thấy hắn rất thú vị, vì thế bắt đầu xuất hiện bên cạnh hắn nhiều hơn, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn giúp hắn bắt huyết tộc nữa.



Ân oán với Cảnh Mộ cũng kết từ lúc đó.



Tuy nói Lương Việt giết huyết tộc phạm tội, nhưng nếu có huyết tộc vô tội đi chung với huyết tộc phạm tội thì hắn cũng chẳng buông tha, vì thế Cảnh Mộ mới tìm tới Lương Việt.



Cảnh Mộ và Lương Việt không nói được bằng lời nên lập tức vung tay đánh nhau. Hề Mạn giúp Lương Việt, tuy rằng đánh không thắng được Cảnh Mộ nhưng cũng không thua.



Cảnh Mộ là một người rất cố chấp, hắn năm lần bảy lượt cản trở Lương Việt. Hề Mạn vốn cũng chẳng có giao thoa gì với hắn, nhưng vì chuyện này mà rất ngứa mắt với Cảnh Mộ.



Cảnh Mộ lúc nào cũng nói bên tai cô rằng qua lại với con người sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Có lẽ lời này đã đả kích Hề Mạn. Từ đó, cô nàng Hề Mạn thần kinh lúc nào cũng tìm Cảnh Mộ sinh sự. Đặc biệt là mỗi khi Cảnh Mộ qua lại thân thiết với con người.