Boss Là Nữ Phụ

Chương 1908 : Đồng minh giang hồ (18)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Tà giáo tất nhiên đáng giận, nhưng người trong chính đạo cũng chưa chắc băng thanh ngọc khiết.



Có bao nhiêu ma đầu tà giáo hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp bị bức lên con đường kia, nhưng không có ai từ nhỏ đã là đồ đệ của cái ác cả.



Vì thế, nhìn sự tình gì thì không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Mỗi một sự kiện trên thế giới đều có hai mặt của nó.



Chỉ còn phải xem ngươi sẽ chọn bên nào mà thôi.



Vọng Thư không biết Lưu Quang Môn và Dịch gia có quan hệ gì, nhưng thuật cơ quan của Lưu Quang Môn và Dịch gia chắc chắn có quan hệ với nhau.



“Vì thế, giờ thành chủ có thể giúp ta không?” Chóp mũi của Vọng Thư gần như sắp chạm được vào chóp mũi của Thời Sênh.



Thời Sênh nhún vai: “Muốn bổ ra như thế nào?”



Vọng Thư bật cười, đột nhiên không hiểu tại sao trước giờ mình lao lực vì điều gì nữa.



Cơ quan Thập khúc liên hoàn mà ngoại trừ Dịch gia thì không ai có thể phá giải được trước mặt lại bị cô hỏi thành muốn bổ ra như thế nào?



Người bên ngoài mà nghe thấy chắc sẽ tức điên rồi nhỉ?



“Ta muốn đi vào, nàng đừng làm nó sụp xuống...” Vọng Thư nhắc nhở cô một tiếng.



“Huynh muốn ba thanh kiếm kia hả?” Thời Sênh nhướng mày.



“Chuẩn xác mà nói, ta chỉ cần Nghê Uyên.” Vọng Thư đáp.



“Nghê Uyên? Có gì đặc biệt sao?” Nghe thì có vẻ như Quỷ Khốc lợi hại hơn mà, sao lại muốn Nghê Uyên chứ?



“Bởi vì tiền đặt cược của ta là nó.” Vọng Thư hơi dừng lại, “Ta và vị Tử Vi công tử kia đánh cuộc với nhau, ai tìm được Nghê Uyên trước thì người đó thắng, mà người thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc.”



“... Các ngươi vì lý do nhàm chán đó mà mất công mất sức thế à?” Khóe miệng Thời Sênh không khỏi giật giật.



Cô đã tưởng tượng ra đủ loại thân thế trâu bò của tên đần này, nhưng mà giờ hắn lại nói cho cô biết, hắn chỉ đang cá cược...



Lật bàn, sao lại là đánh cược chứ hả!



“Nhàm chán ư?” Vọng Thư hỏi lại, “Ta và hắn đã đánh mấy lần mà vẫn không phân thắng bại, thế nên mới phải dùng tới cách này.”



Không nhàm chán ư?



“Huynh không cảm thấy hắn đang lợi dụng huynh à?” Thời Sênh bắt đầu ác ý phỏng đoán vị Tử Vi công tử kia. Từ lầu đầu tiên nhìn thấy hắn ở sau núi Lưu Quang Môn thì cô đã cảm thấy hắn không phải kẻ tử tế gì rồi.
[...] Mẹ kiếp, Ký chủ, cô rõ ràng đang có âm mưu, thế mà còn dám nói hươu nói vượn. Chủ nhân, ngài mau bắt cái cô nàng thần kinh này về đi thôi, bản Hệ thống sắp bị cô ta làm cho phát điên rồi.



“Dù sao ta không lấy chúng ra thì cũng sẽ có người khác lấy ra thôi mà. Ta chỉ thúc đẩy cốt truyện nhanh hơn mà thôi, có làm sao đâu chứ.” Hai đứa thiểu năng trí tuệ là Cesar và Linh thường xuyên thay đổi cốt truyện cơ mà, đúng không? Ông đây cũng có thể tự mình sửa.



[...] Tuy cảm thấy Ký chủ hoàn toàn đang nói hươu nói vượn, nhưng tại sao nó lại cảm thấy nói hươu nói vượn cũng rất có lý thế nhỉ?



Ngọn núi kia đã bị cô ấy làm sụp, cơ quan Thập khúc liên hoàn cũng bị phá hỏng rồi, hai thanh kiếm kia sớm muộn gì cũng bị người ta lấy ra mà thôi.



Bỏ đi, nhọc lòng quá, vẫn nên offline thì hơn.



Vọng Thư không cầm kiếm Nghê Uyên tới tìm Tử Vi công tử như hắn tính toán, bởi vì Thời Sênh đang dẫn hắn đi phiêu du giang hồ.



Lúc trước, hắn cảm thấy mình luôn làm người ta chán ghét. Dù sao hắn thích chọc họa, ai ở bên hắn thì người đó sẽ gặp xui xẻo.



Nhưng từ sau khi nhìn những chuyện mà Thời Sênh làm, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào trẻ con chưa lớn. Những chuyện mà vị này làm, có thể không đề cập tới mình mà vẫn làm người ta đánh nhau được.



Đây mới chỉ là chuyện nhỏ.



Đáng sợ nhất chính là, cô còn có thể làm cho hai đám người đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán ngồi xuống nói chuyện một cách hòa bình.



Loại kỹ năng này, hắn thật sự không có.



Dĩ nhiên loại chuyện này cũng không hay xảy ra lắm, trừ lúc tâm tình cô tốt lên thì mới có thể được chiêm ngưỡng cảnh tượng quái dị đó mà thôi.



Thường thấy nhất chính là một lời không hợp liền chọc người, không hợp nữa thì chém người.



Tình trạng gà bay chó sủa của giang hồ có một nửa công lao của cô trong đó.



“Thành chủ, nàng tính toán đắc tội hết với toàn bộ người trong giang hồ đấy à?” Vọng Thư không nhịn được mà hỏi Thời Sênh.



“Không phải đâu.”



Vọng Thư vừa nghe không phải thì hơi kinh ngạc một chút. Tư thế này của cô ấy rõ ràng là muốn đắc tội hết toàn bộ người trong giang hồ. Nhưng hắn còn chưa biểu lộ hết sự kinh ngạc thì lại nghe cô nói tiếp: “Ta tính toán đắc tội người khắp thiên hạ cơ.”



Vọng Thư: “...”



Thời Sênh nhéo cằm hắn: “Nếu đã đắc tội với nhiều người như thế rồi thì cứ làm rộng thêm tí nữa, làm việc không thể bỏ dở giữa chừng được.”



Chẳng phải chỉ là chơi game thôi sao, chẳng lẽ còn không chơi nổi.