Boss Là Nữ Phụ

Chương 1915 : Đồng minh giang hồ (25)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Lúc Vọng Thư tỉnh lại thì phát hiện trong lòng mình đang có một người, hông bị chân cô chặn ngang, cả người hắn trở thành một cái gối ôm khổng lồ.



Cô ấy ngủ từ lúc nào thế?



Vọng Thư mơ hồ suy nghĩ một hồi lâu, tối hôm qua...



Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?



Vọng Thư đau khắp mình mẩy, nhưng trống rỗng trong đầu nhanh chóng được lấp đầy, sắc mặt hắn đỏ ửng lên. Hắn cảm giác giờ mình đang ôm một cái bếp lò khiến cho cả người hắn đều nóng ran.



Bình tĩnh, bĩnh tĩnh.



Vọng Thư cố gắng hít sâu, bình phục trái tim đang xao động không ngừng.



Người trong lòng đột nhiên động đậy. Cô cọ vào cổ hắn và hướng lên trên, cánh môi mềm mại dán vào hầu kết của hắn, mỗi một hơi thở đều phả thẳng vào cằm. Trong đáy mắt Vọng Thư xuất hiện sự đấu tranh, hắn có nên cầm thú một chút không nhỉ?



Đúng lúc Vọng Thư ra quyết định sẽ cầm thú một chút thì người trong lòng lại đột nhiên mở bừng mắt ra.



Gương mặt gần trong gang tấc, Thời Sênh chớp mắt, mặt không có biểu tình gì một hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Huynh chọc vào ta rồi.”



Vọng Thư đột nhiên xoay người, bọc chăn lăn vào trong.



Trên người Thời Sênh chợt lạnh. Cô ngáp một cái rồi xuống giường, thong thả ung dung mặc xong quần áo của mình: “Tối hôm qua lúc ta giúp huynh, sao không thấy huynh thẹn thùng gì chứ, giờ lại tỏ ra thẹn thùng là sao hả?”



Tuy rằng hắn thẹn thùng rất đáng yêu.



“Ta có bảo...” Nàng hỗ trợ ta đâu.



Tầm mắt của Vọng Thư đảo loạn, ráng mây đỏ trên mặt không làm cách nào xua đi được.



Thời Sênh mặc áo khoác vào. Vọng Thư đột nhiên hỏi: “Thành chủ, tại sao nàng... không muốn?”



Thời Sênh phiền nhất vấn đề này, ai bảo cô không muốn chứ?



Con mẹ nó rõ ràng người không muốn là anh!



Ông không gánh cái tội này nhé!



Nhưng sợ hắn nghĩ lung tung, cô không thể không tìm cách giải thích cho hắn vừa lòng.




“Đó là kiếm Nghê Uyên ư? Sao lại gãy rồi?”



“Sao kiếm Nghê Uyên lại gãy rồi chứ...”



“Hơn nữa lúc trước Quỷ Khốc cũng đã bị hủy rồi, giờ chỉ còn lại mỗi Phong Ngân mà thôi.”



Đám người ồn ào bàn tán, Quỷ Khốc đã bị hủy, giờ kiếm Nghê Uyên bị hủy cũng không phải chuyện gì đáng kỳ quái nữa. Hơn nữa, hai thanh kiếm này dường như đều bị thành chủ Tử Linh Thành hủy diệt.



Vì thế...



Mọi người nhìn thiết kiếm trong tay Thời Sênh, vô cùng hưng phấn, thanh kiếm kia còn lợi hại hơn cả Quỷ Khốc và Nghê Uyên nữa.



Tử Vi công tử siết chặt hai đoạn kiếm gãy, lúc này đại khái là thực sự muốn giết chết Vọng Thư và Thời Sênh. Thảo nào lại nói đưa cho hắn sảng khoái như thế, mẹ kiếp, kiếm gãy thì làm được gì chứ?



“Thanh toán xong.” Vọng Thư tặng kèm cho Tử Vi công tử một nụ cười xán lạn.



Tử Vi công tử: “...” Thanh toán xong cái rắm!



“Ngươi lợi dụng ta tìm Nghê Uyên cho ngươi, ta trả cho ngươi một thanh kiếm Nghê Uyên gãy, rất công bằng.” Vọng Thư nói.



“Vô Ảnh! Ta và ngươi không đội trời chung.” Sắc mặt Tử Vi công tử đột nhiên trở nên âm trầm.



“Người không đội trời chung với ta nhiều lắm.” Vọng Thư tỏ vẻ không quan tâm. Người hắn đắc tội đâu có ít, thêm một người cũng chẳng tính là nhiều.



Ngực của Tử Vi công tử phập phồng mấy cái. Hắn đột nhiên bắn về phía Vọng Thư. Vọng Thư kéo Thời Sênh chạy lẩn vào trong đám người bên cạnh, trở tay dùng nội lực thúc đẩy đám người, bảy tám tên lập tức đánh về phía Tử Vi công tử.



Người qua đường vô tội bị cuốn vào: “...”



Tại sao các ngươi đánh nhau mà bọn ta lại bị thương chứ hả?



Tuy rằng bọn họ cũng định cướp kiếm thật, nhưng chẳng phải còn chưa cướp sao?



Tử Vi công tử thô bạo hất bay mấy người ra, nhưng sau đó lại có một đám người khác nhào lên, chờ hắn thoát ra khỏi đám người thì Vọng Thư và Thời Sênh đã mất tăm mất tích từ lâu rồi.



Suýt chút nữa Tử Vi công tử liền hạ độc chết đám người này luôn.



Ban đầu, Vô Ảnh còn chịu khống chế, bị hắn kích động một tí là sẽ đi theo hướng mà hắn muốn, nhưng từ khi hắn quen biết thành chủ Tử Linh Thành thì hết thảy không thể khống chế được nữa.