Boss Là Nữ Phụ

Chương 1916 : Đồng minh giang hồ (26)

Ngày đăng: 18:47 01/05/20


Từ sau khi cháu gái vị đại quan kia bị người giết thì những nơi khác cũng xuất hiện án mạng, mà hung thủ đều là Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn.



Có án giết người là có người tận mắt nhìn thấy, có án lại từ kiếm pháp gây ra vết thương trên thi thể và suy luận ra là kiếm pháp của Đỗ Tuế Hàn.



Người của Linh Hạc Tông lấy lý do thanh lý môn hộ mà tìm giết Đỗ Tuế Hàn khắp giang hồ. Hơn nữa còn một đám tìm Thời Sênh và kiếm Phong Ngân, cả giang hồ gà bay chó sủa cực kỳ vui vẻ.



Ba tháng sau, một môn phái chính nghĩa trên giang hồ đột nhiên nói là đã bắt được Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn, phải tiến hành đại hội võ lâm. Vì không muốn làm người vô tội bị thương nên đại hội được tiến hành tại Phong Lôi Đường, ngay gần nơi bắt được họ.



Các môn phái phái người tới trước, hiện giờ Nguyễn Chỉ Mạt và Đỗ Tuế Hàn chính là mối họa lớn trong lòng võ lâm chính đạo.



Người của Phong Lôi Đường thiết lập địa điểm tổ chức đại hội tại luyện võ trường của bọn họ.



“Lần này coi như đã bắt được hai kẻ tai họa này rồi, vẫn là Linh Hạc Tông lợi hại, chúng ta còn chẳng tìm ra được tung tích của bọn chúng.” Chưởng môn một phái nọ cảm thán.



Tuy rằng địa điểm là ở Phong Lôi Đường nhưng người lại là do Linh Hạc Tông bắt được.



Một môn chủ bên cạnh hừ lạnh, “Đỗ Tuế Hàn chính là người của Linh Hạc Tông bọn họ, tàn sát nhiều người như thế, Linh Hạc Tông phải chịu trách nhiệm chuyện này, không thể bỏ qua như thế được.”



“Cái này cũng không thể trách Linh Hạc Tông hoàn toàn được. Đỗ Tuế Hàn như bây giờ cũng không phải do Linh Hạc Tông dạy dỗ ra.



“Ngươi là chó săn của Linh Hạc Tông à? Sao bênh bọn chúng thế?” Môn chủ kia lập tức bắt bẻ.



Người bên cạnh vội vã kéo người lại, nhỏ giọng giải thích: “Sư đệ của ông ta bị Đỗ Tuế Hàn giết nên ông ta rất hận Đỗ Tuế Hàn, huynh đừng tranh cãi với ông ta nữa.”



Người đằng trước thảo luận hăng say, những người của Linh Hạc Tông ở phía sau đè nặng Đỗ Tuế Hàn và Nguyễn Chỉ Mạt xuống, áp giải tới quảng trường, sau cùng là đoàn người của Phong Lôi Đường.



“Đỗ Tuế Hàn, lần này ngươi chạy không thoát rồi nhỉ?” Một gã đàn ông đi bên cạnh Đỗ Tuế Hàn cười âm hiểm.



“Đê tiện!”



Đỗ Tuế Hàn không nói gì, người vừa mắng một câu chính là Nguyễn Chỉ Mạt.
Có một người nghi ngờ thì nhất định sẽ có người thứ hai.



“Hoa Dương thần y, ngài là tiền bối, chúng ta tôn trọng ngài. Nhưng miệng vết thương của người chết hoàn toàn ăn khớp với kiếm Thương Tuyết của Đỗ Tuế Hàn, điểm này không thể nghi ngờ rồi chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có tới hai thanh Thương Tuyết hay sao?”



Những người này hoàn toàn không nói không cho Hoa Dương thần y mặt mũi, ngược lại còn tâng bốc lên rất cao, không đắc tội ông ta, nhưng không nhả ra chuyện để họ tự điều tra.



“Không hay rồi, thành chủ Tử Linh Thành và Vô Ảnh công tử tới.” Một đệ tử vội vã chạy vào, phá vỡ không khí quỷ dị trong luyện võ trường.



“Thanh Diên?”



“Bọn họ tới làm gì?”



“Thanh kiếm kia...”



Người ở đây có sắc mặt không giống nhau, có nghi hoặc, có chán ghét, cũng có chờ mong, tham lam... Đương nhiên, cũng có người nghĩ tới sức chiến đấu đáng sợ của Thời Sênh, không khỏi thấp thỏm trong lòng.



Thời Sênh và Vọng Thư tiến vào trong luyện võ trường, trận trượng y như bước lên thảm đỏ vậy, tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhất trí dừng trên người bọn họ.



“Đừng khẩn trương thế, ta không làm gì cả.” Thời Sênh nhướng mày, giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn.



Mọi người: “...” Cô không làm gì thì cô tới đây làm gì? Xem diễn chắc?



Thời Sênh đi xuyên qua đám người, tới một nơi tương đối rộng thoáng.



“Thanh Diên, ngươi muốn làm gì?” Tông chủ Linh Hạc Tông đứng ra lên tiếng.



“Đã nói là ta không làm gì rồi mà, các ngươi cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm tới chúng ta.” Thời Sênh ngồi xuống bậc thang bên kia, bày ra tư thế chuẩn bị chờ xem diễn.



Mọi người: “...” Thật đúng là tới xem diễn sao?