Boss Là Nữ Phụ

Chương 1955 : Chúa tể của tinh tế (1)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Thịnh suy vinh nhục, vì người mà bắt đầu.



Cẩm tú tiền đồ, cũng vì người mà kết thúc.



*



Nhiệt huyết phủi đầy bụi lại sôi trào



Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh



Cốt nhục bắt đầu chia lìa



Lời khóc than trong trời đất thắp lên gió lửa.



Vinh quang gắn liền với chiến trường



Màu máu trôi nổi trong màn đêm nuốt chửng lòng người.



Cho dù có giữ vững ra sao



Khi rơi vào tuyệt vọng, tội ác sẽ đốt cháy lương thiện



Con thú tà ác ngủ say bừng tỉnh



Chém giết rung trời, oan hồn gào thét quyết tuyệt.



Niềm tin chiếu rọi con đường phía trước.



Cùng nắm tay bước qua loạn thế



Kề vai chiến đấu cùng vinh cùng nhục



Người đạp ánh sáng mà đi



Phá tan đêm đen



Đập vỡ gông xiềng



Ánh sáng hóa thành la bàn dẫn lối



Người ngược gió mà tới



Phá tan sương mù



Đập vỡ nhà giam



Tướng soái xoay ngược ván cờ



Lưỡi dao phá hủy con người, đạp lên xương trắng mà xông lên



Ánh sáng linh hồn rung lên thành khúc tráng ca trên chiến hạm



Diệt thiên quân vạn mã, nhiệt huyết sôi sục vì vinh quang.




Thời Sênh cười như không cười nhìn Cesar, “Linh lại không giữ lời hứa rồi.”



Cesar giật mình chấn động, một đầu tóc vàng đều như muốn dựng đứng cả lên.



Cô ấy lại tự mình ra được ư?



Được rồi, lúc trước cô ấy cũng có thể tự đi ra được, cho nên giờ có thể tự mình ra cũng chẳng phải vấn đề gì hết.



Cesar nắm tay đặt lên môi, ho khan một tiếng: “Giờ Tiểu Sênh Nhi nói mát như thế có phải hơi quá đáng rồi không? Trảm Long Vệ của cô không cho bọn tôi rời đi, giờ cô cũng đã tỉnh lại rồi, đã có thể để chúng tôi đi được chưa?”



Cesar hoàn toàn không ngờ được rằng cô lại phân phó Trảm Long Vệ không cho bọn họ rời khỏi Lam Tinh. Thậm chí ngoại trừ nơi này ra, những nơi khác cũng không được tới.



Khi bên ngoài xảy ra vô số náo động, hắn lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.



“So với việc anh tính kế tôi thì tôi không hề cảm thấy mình quá đáng ở chỗ nào cả.” Ông đây còn chưa nói anh quá đáng, anh còn dám nói ông quá đáng sao?



Nụ cười trên mặt Thời Sênh tươi tắn đến mức khiến người ta sợ hãi. Cesar chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.



“Đưa anh ấy về nghỉ ngơi trước đã.” Thời Sênh xoay người phân phó Thập Phương.



Thập Phương vốn định nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại dừng, để Trảm Long Vệ đưa Phượng Từ về phòng trước.



Tầm mắt Phượng Từ đảo qua người Cesar rồi rơi xuống người Thập Phương, sau đó theo Trảm Long Vệ rời đi.



Sau khi Phượng Từ đi rồi, Thời Sênh liền ngồi xuống: “Chuyện tôi đồng ý với anh tôi đã làm được rồi, giờ đã đến lúc anh thực hiện lời hứa của mình.”



Cesar túm mái tóc vàng của mình: “Tiểu Sênh Nhi...”



Thời Sênh lạnh lùng ngắt lời hắn: “Cesar, anh biết kết quả của việc không thực hiện lời hứa chỉ có một, đó chính là chết ở chỗ này.”



Giọng cô bình tĩnh không có nửa điểm phập phồng, đáy mắt càng như mặt biển lặng gió, không hề có nửa gợn sóng nào, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.



Cesar rối rắm một hồi rồi mới nói như người phụ nữ vừa mới mất chồng vậy: “Tiểu Sênh Nhi thực sự muốn tuyệt tình thế sao?”



Thời Sênh liếc xéo hắn: “Tôi còn tưởng anh đã sớm không biết chữ “tình” này viết như thế nào rồi chứ?”



“Tôi không mù chữ có được không hả?” Cesar lập tức nói, cuối cùng nhớ tới đây không phải lúc rối rắm vấn đề này, hắn lại lập tức giả vờ đứng đắn, “Tiểu Sênh Nhi, hiện giờ bên ngoài đang rất loạn, Lam Tinh của cô tuy rằng tạm thời an toàn nhưng không có nghĩa là mãi mãi an toàn được, giờ chúng ta nên đoàn kết nhất trí với nhau.”



Thời Sênh nở một nụ cười: “Lúc trước tôi đã nói rồi, chúng ta chưa bao giờ ngồi chung trên một chiếc thuyền, hoặc anh thực hiện lời hứa của anh, hoặc chết, cho anh ba giây.”



Thời Sênh vươn ba ngón tay ra: “Ba...”



Cesar: “...” Liệu có phải sẽ cho hắn một dao không?



“Hai...”



Cesar hít sâu một hơi, “Tôi cho cô, Cát Na.”



Thân ảnh lửa đỏ tiến lên, đưa một cái hộp cho Thời Sênh: “Thời gia chủ, thứ này có thể che chắn hơi thở của người xâm nhập từ bên ngoài, sự bài xích không gian sẽ không xuất hiện nữa.”



Thời Sênh cầm lấy hộp, mày cũng không nhướng một chút, “Hạ Sơ.”