Boss Là Nữ Phụ
Chương 2 : Thiên kim hào môn (2)
Ngày đăng: 22:04 28/04/20
Chương 2 Thiên kim hào môn (2)
Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, âm nhạc du dương, tuấn nam mỹ nữ đứng thành từng tốp nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Thời Sênh một trong góc, biểu tình tự nhiên, bình tĩnh, không có chút không khỏe nào.
Yến hội hôm nay được tổ chức để mừng sinh nhật Nam Cung phu nhân, cũng đúng là ngày mà nguyên chủ kéo Tô Y Y tới trước mặt cha mẹ Nam Cung Cảnh.
Di nguyện của nguyên chủ là rời xa gã đàn ông cặn bã kia, bảo vệ tốt Hứa gia, hiếu kính với cha mẹ, khiến cho bọn họ có thể an hưởng tuổi già.
“Thừa Nguyệt, sao cô lại ngồi đây? Sao lại không ở bên Cảnh thiếu vậy?” Một bóng người xinh đẹp ngồi xuống cạnh Thời Sênh, người này tóc uống quăn, gương mặt dễ thương, đáng yêu.
Thời Sênh lục tìm trong đầu mình tư liệu về người này.
Lam Tuyết, có quan hệ bạn bè tốt với nguyên chủ, đương nhiên, cái này cũng chỉ là do nguyên chủ nghĩ vậy.
Lúc trước khi Hứa gia phá sản, Hứa Thừa Nguyệt đi nhờ Lam Tuyết hỗ trợ, Lam Tuyết chẳng những không giúp mà còn châm chọc, mỉa mai Hứa Thừa Nguyệt một trận.
Nguyên chủ biết chuyện Nam Cung Cảnh và Tô Y Y có quan hệ với nhau cũng là từ miệng người này nói ra.
“Không biết.” Thời Sênh vẻ mặt không cảm xúc trả lời.
Cách xa bọn kỹ nữ tâm cơ!
Cách xa bọn bạch liên hoa!
Lam Tuyết hồ nghi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là tâm tình cô không tốt mà thôi. Rốt cuộc làm gì có cô gái nào có thể trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình đi ôm ôm ấp ấp nữ nhân khác chứ?
“Thừa Nguyệt, vừa rồi tôi có gặp Tô Y Y.” Lam Tuyết nói với giọng tràn đầy lo lắng, nhưng biểu hiện trên mặt lại chẳng hề lo lắng chút nào. “Cảnh thiếu là vị hôn phu của cô, cô không thể để con khốn kia chiếm hết nổi bật được.”
Bởi vì cha của Nam Cung Cảnh vẫn còn sống nên mọi người vẫn thường vọi Nam Cung Cảnh là Cảnh thiếu.
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái, Lam Tuyết luôn chưa từng che giấu sự giả dối, nguyên chủ này rốt cuộc ngây thơ tới mức nào mà lại không nhìn ra vẻ giả tạo của cô ta nhỉ?
Thời Sênh hơi dừng lại, đứng ngay trước mặt Tô Y Y, nghiêng đầu hỏi: “Tô tiểu thư, cô nghĩ tôi hiểu lầm gì à?”
Bảo bảo ta đây còn chưa nói gì, nữ chính là cô sao lại tự đưa mình tới cửa vậy?
“Tôi…” Tô Y Y nghẹn lại, hiển nhiên bị thái độ của Thời Sênh làm cho không biết phải thế nào.
“Hứa Thừa Nguyệt, cô đừng có quá phận!” Nam Cung Cảnh quát lớn ở đằng sau.
Mẹ nhà anh, bà đây đã làm gì chứ hả?
Anh có ngu hay không mà sao không biết phân biệt thị phi thế?
Thời Sênh nhẫn nhịn: “Tôi đang vui, không so đo với các người.”
[Ký Chủ, mời bỏ ngay ý định giết chết nam chính.] Âm thanh lạnh băng của hệ thống lập tức dập tắt ý niệm vừa dâng lên trong lòng Thời Sênh.
Thời Sênh hừ một tiếng, đi về phía phòng Nam Cung phu nhân.
Nam Cung Cảnh nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng có chút cảm giác quái dị, hôm nay Hứa Thừa Nguyệt thật không bình thường.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy.” Nam Cung Cảnh nhìn Lăng Hạo.
“Không cần anh nói, thiếu gia tôi đây sẽ chăm sóc tốt cho tiểu bạch thỏ.”
Ánh mắt châm chọc của Lăng Hạo xua tan hoài nghi trong lòng Nam Cung Cảnh, anh ta trừng mắt với Lăng Hạo một cái rồi vỗ nhẹ đầu Tô Y Y: “Anh sẽ mau giải quyết vấn đề, đừng lo lắng.”
Tô Y Y cắn môi, gật đầu.
Hành lang lại khôi phục vẻ tĩnh lặng. Một cửa phòng bị người ta đẩy ra, hai bảo vệ cao lớn bước ra, cung kính đứng ở hai bên.
Vài giây sau, một người đàn ông bước ra. Trên người hắn không mặc đồ tây, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo hơi xắn lên để lộ ra chiếc đồng hồ sang trọng và tinh xảo, tư thái lười biếng. Hắn nhìn hành lang trống rỗng, khóe miệng cong lên rồi cất bước rời đi.