Boss Là Nữ Phụ

Chương 3 : Thiên kim hào môn (3)

Ngày đăng: 22:04 28/04/20


Chương 3 Thiên kim hào môn (3)



Thời Sênh và Nam Cung phu nhân đợi đến khi bữa tiệc bắt đầu mới cùng nhau đi xuống, Nam Cung Cảnh đã không thấy đâu, có lẽ anh ta không yên tâm về Tô Y Y.



Đối với loại sự tình xã giao này, Thời Sênh rất không thích, nhưng trong giới thượng lưu này, xã giao lại vô cùng cần thiết.



“Hứa tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, Cảnh thiếu đúng là có phúc lớn, không giống tiểu tử nhà chúng tôi, giờ vẫn chẳng thấy gì.” Một bà phu nhân hâm mộ nói với Nam Cung phu nhân, mấy vị bên cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình.



“Cho nên con dâu tốt là phải sớm tìm.”



“Aizz, cái đó cũng phải xem có phúc khí không mới được. Mọi người nhìn Lâm gia xem, cũng là con dâu tìm từ bé đấy, kết quả thế nào? Làm cả một nhà náo loạn không được yên bình. Aizz, tôi không nói Hứa tiểu thư đâu, Hứa tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều.”



Có vài người cứ thích nói lòng vòng quanh co, tưởng người ta nghe không hiểu sao?



Thời Sênh cố gắng nhếch miệng cười, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải khi tỉnh lại đã ở trên xe thì cô tuyệt đối sẽ không tới đây.



Ba người đàn bà là thành một sân khấu, từng này người đàn bà thì không biết sẽ diễn được bao nhiêu vở nữa?



“Bác gái, ba con tới rồi, con đi qua đó một chút.” Thời Sênh nhìn thấy ông Hứa liền lập tức lấy cớ trốn đi.



Những người này có tiền có thế, cái gì cũng có, ngoài thích buôn chuyện ra cũng chỉ thích so đo với nhau.



So cha, so chồng, so con, cứ như thể người nào hơn thì người ấy đẳng cấp hơn vậy.



“Ba.” Thời Sênh đi tới trước mặt ông Hứa, ôn hòa gọi một tiếng.



“Sao con bé này lại tới sớm như thế, sao không ở chung một chỗ với A Cảnh?” Ông Hứa nhìn một vòng không thấy Nam Cung Cảnh đâu thì hơi nghi hoặc.



“A, anh ấy bận rồi.” Nụ cười trên mặt Thời Sênh rất chân thành. “Sao mẹ không tới đây?”



“Công ty chi nhánh có việc nên mẹ qua đó rồi, sao hôm nay nha đầu con lại quan tâm tới ông bà già chúng ta thế? Ba còn tưởng trong mắt con chỉ có tình lang chứ?” Ông Hứa trêu ghẹo, vẻ mặt vui mừng, có thể thấy ông yêu nguyên chủ đến chừng nào.



“Con lớn rồi mà.” Thời Sênh chớp chớp mắt.



“Được được được, nha đầu nhà chúng ta lớn rồi.”



Trái tim cũng thay đổi rồi, không còn như xưa nữa.




Sở Đường? Người này là Sở Đường? Ngươi có nói giỡn không thế?



Trong nguyên gốc, người có tên Sở Đường này cũng không lên sân khấu, nhưng tên của hắn cũng xuất hiện một chút, là người được coi là truyền kỳ của giới doanh nhân.



Sở Đường từng ra lệnh cho thủ hạ tiến hành chèn ép Nam Cung Cảnh, mặc dù không kéo dài nhưng lại liên tục, làm cho nhà Nam Cung tổn thất một chút. Nam Cung Cảnh không biết là ai động tay động chân, đến tận cuối truyện anh ta mới biết người đó là Sở Đường.



Chiếm được chân ái là cái quỷ gì? Làm cho truyền kỳ của giới doanh nhân này yêu cô á? Đùa cái này cũng hơi quá rồi!



[Đúng thế, nếu nhiệm vụ ẩn dấu thất bại, ký chủ trực tiếp bị mạt sát.]



Ngươi giỏi!



Sao không nói là phải chơi trò yêu đương luôn đi!



Hệ thống giả chết không để ý tới Thời Sênh, dù sao những gì cần nói nó cũng nói rồi.



Sở Đường vẻ mặt hứng thú nhìn cô gái ngồi trên ghế, thần sắc từ khiếp sợ biến thành tức giận, lại từ tức giận biến thành buồn bực, hắn còn chưa trả lời, sao cô lại có biểu tình như thế?



“Tôi đi bắt gian, anh có đi không?”



Thời Sênh bật dậy, nói ra lời mời với Sở Đường – đi-bắt-gian.



Sở Đường nhướng mày: “Cô biết tôi là ai?”



Vệ sĩ đang ẩn mình trong bóng tối cằm sắp rớt hết rồi, lại có người dám mời thiếu gia đi bắt gian, bội phục, bội phục.



Thời Sênh hơi hoảng.



A, đúng, anh ta còn chưa giới thiệu, cô không nên tỏ ra đã biết anh ta là ai mới đúng.



Cho nên, cô nghiêm túc lắc đầu, thành khẩn đáp: “Tôi cần một người làm chứng.”



“Được.”



Vệ sĩ lại sợ ngây người lần nữa, thế mà thiếu gia lại đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Đáp ứng rồi! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!!!