Boss Là Nữ Phụ

Chương 2027 : Sênh ca vạn dặm (28)

Ngày đăng: 18:49 01/05/20


Địa điểm khảo hạch Thời gia.



Thời Sênh dẫn Trảm Long Vệ xuống. Cách sáu năm trời, nơi đây đã khác trước nhiều, cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.



“Gia chủ, năm nay khảo hạch đang được tiến hành, chúng ta đến đây thế này có phải là phá vỡ quy tắc rồi không?” Người phụ trách khảo hạch vẻ mặt lo lắng đi phía sau Thời Sênh.



Thời Sênh chắp tay đi về phía trước, căn bản không nghe lời người phụ trách nói, “Bức vẽ địa điểm khảo hạch lần trước vẫn còn giữ chứ?”



Người phụ trách lau mồ hôi lạnh, “Còn, còn giữ.”



“Đưa tôi xem xem.”



“Nhưng…”



Thời Sênh quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn trên người hắn. Người phụ trách lập tức kinh sợ, lấy thiết bị cá nhân tìm kiếm bản vẽ năm đó.



Trảm Long Vệ đã lấy bản đồ năm nay ra so sánh, Thời Sênh chỉ vào một chỗ, “Chính là ở đây.”



“Gia chủ… Nơi đó là nơi nguy hiểm nhất năm nay!!!” Người phụ trách phát điên, bây giờ không phải là cuộc thi cơ giáp trong tộc hay sao? Sao gia chủ lại có thời gian chạy đến địa điểm khảo hạch.



Đến rồi thì thôi đi, lại còn đòi xuống dưới.



Xuống dưới thì thôi đi, lại còn đòi xuống nơi nguy hiểm nhất trong đợt khảo hạch năm nay.



Nhưng hắn cũng hết cách mà!!!



Ai bảo người ta là gia chủ, đương nhiên chỉ có thể tuân theo cô.



Dưới sự dẫn dắt của người phụ trách, Thời Sênh không tốn bao nhiêu sức lực đến được nơi cô chỉ, nơi đây đã hoàn toàn khác với năm xưa, mặt đất phủ đầy dây leo.



“Dọn sạch đi.”



“Vâng.”



“Ài…” Người phụ trách thấy Trảm Long Vệ đi dọn dây leo thì cả người đều thấy không ổn, “Gia chủ, mọi người… không thể làm vậy được! Đợt khảo hạch năm nay phải làm thế nào?”



Trảm Long Vệ và Thời Sênh không để ý đến hắn. Người phụ trách gào thét cả ngày trời, nhưng vẫn chỉ là kêu gào trong tuyệt vọng.



Gia chủ năm xưa đã phải chịu khổ ở đây, cho nên bây giờ muốn báo thù hay sao?



Những người đến tham gia khảo hạch đều là trẻ trong độ tuổi từ mười hai đến mười sáu tuổi, ở đây đối với họ có lẽ là rất nhiều nguy hiểm, nhưng đối với Trảm Long Vệ chỉ như chẻ bắp cải.
Họ lại tìm ra được một cách mới để giày vò cậu rồi hay sao?



Cậu bé phát hiện chân mình không bị trói buộc, hoàn toàn khác với cách cậu bị đối xử khi trước.



Hay là, lần này cuối cùng cậu đã chết rồi?



Cậu giơ tay lên, sờ lên lồng ngực mình, tim vẫn đang đập bình bịch, cậu vẫn chưa chết.



Nhưng cậu đang ở đâu?



Cậu bé nhảy xuống giường, cơ thể cậu vẫn còn yếu ớt, mất mấy phút mới đi đến cửa, mở cửa khoang ra liền nhìn thấy một cô gái được người ta vây quanh đi từ đầu kia hành lang đến.



Là cô ấy…



Trong lúc mơ hồ, cậu đã từng gặp cô ấy. Nhưng sau đó cô đã nói gì, cậu hoàn toàn không nhớ nữa.



Cô gái dường như đã nhìn thấy cậu, dừng lại trước mặt cậu, cô quay đầu lại hỏi: “Nguyện vọng của cậu là gì?”



Cậu bé không ngờ cô lại dừng lại nói chuyện với mình, cậu bị hỏi nên hơi ngẩn người đi.



Cô gái đợi một lát, gần như có chút mất kiên nhẫn, nhấc chân lên rời đi.



Cậu bé lập tức đuổi theo, “Nguyện vọng của tôi là sống sót.”



Cô gái chợt quay đầu lại, “Cậu tên là gì?”



Cậu bé lại ngẩn người, nhưng đã có kinh nghiệm vừa rồi, cậu nhanh chóng phản ứng lại, “Tôi không có tên, họ đều gọi tôi là thằng ngốc.”



Cô gái hơi khựng lại, cô giơ một tay lên chống cằm, một lát sau lại nói, “Sau này cậu tên là Thập Phương.”



Thời Phương?



Cậu bé nhìn cô gái đưa người rời đi. Khi cậu cầm thiết bị cá nhân thuộc về mình mới biết tên của cậu hoàn toàn không phải là Thời Phương.



Mà là Thập Phương.



Cậu của lúc đó, còn chưa biết cái tên này đại diện cho điều gì.



Năm đó Thời Sênh mười tám tuổi, Thập Phương mười sáu tuổi.