Boss Là Nữ Phụ

Chương 205 : A từ, hẹn gặp lại! (21)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Tiểu Hà nhìn Thời Sênh lúc gật đầu lúc lắc đầu, cả người mờ mịt.



Cô nương này bị sao vậy?



Thời Sênh ăn cháo xong, kêu Tiểu Hà dìu cô ra ngoài đi lại.



Bộ Kinh Vân nói nuôi cô liền đưa cô về nuôi thật, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong căn phòng này và khoảng sân bên ngoài.



Đừng đợi đến lúc bản cô nương khỏe lại.



Đến khi Thời Sênh dưỡng thương khỏe lại đã là mười mấy ngày sau.



Thương tích vừa lành, Thời Sênh đã lôi thiết kiếm, hung hăng đi tìm Bộ Kinh Vân.



“Cô nương, cô…” Tiểu Hà bị dáng vẻ hung hăng đó của Thời Sênh dọa cho sợ hãi.



Muốn đi giết người sao?



“Điện chủ nhà các ngươi đâu?” Thời Sênh vốn dĩ đã tẩu thoát ra ngoài được rồi, nhưng lại nhanh chóng trốn lại vào trong.



“Điện chủ… Điện chủ đang ở cùng Hộ pháp.” Tiểu Hà lắp bắp trả lời, khuôn mặt đỏ bừng.



Thời Sênh ngẩn đi, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên ôn hòa trở lại, “Ta làm ngươi sợ à?”



“Không không…” Tiểu Hà đỏ mặt lắc đầu, dáng vẻ vừa nãy của cô nương này quả thật rất đáng sợ.



“Ngươi có thể đưa ta đi gặp Điện chủ các ngươi không?” Thời Sênh khẽ cong môi, độ cong vừa phải, đủ để làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô.



Tiểu Hà càng đỏ mặt hơn, “Dạ… dạ được.”



Thẩm cô nương tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ, Tiểu Hà tim đập thình thịch dẫn cô đi đến chỗ ở của Bộ Kinh Vân.



Khi tìm thấy Bộ Kinh Vân, Thời Sênh còn vô cùng quan tâm kêu Tiểu Hà đứng ra xa.



Tiểu Hà không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.



Bộ Kinh Vân từ xa đã cảm thấy được một luồng sát khí, quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy Thời Sênh tay cầm thiết kiếm hùng hổ đi tới.



“Thẩm Dao Quang, cô muốn làm gì?” Hộ pháp lên tiếng, đây là Cửu U Điện, không phải bên ngoài, không cho phép cô ta tự tung tự tác như trước.



“Chẳng làm gì cả.” Thời Sênh thần sắc bình tĩnh đáp lại một câu.



Chẳng làm gì cả thì cô mang kiếm đến đây làm gì?



Để gõ nhạc cho vui tai thôi sao?




Hắn hận không thể quay ngược thời gian, giáng cho bản thân mình hai cái tát.



Tự nhiên lại hôn cô.



Tại sao lúc đó hắn lại không kiểm soát được mình như vậy chứ?



Ừm, nhất định là do cô dụ dỗ hắn, tất cả đều là lỗi của cô, còn dám ép hắn cưới cô nữa chứ.



Kiên quyết không cưới.



“Cả hôn huynh cũng hôn rồi, bây giờ định trở mặt đúng không? Bộ Kinh Vân, ta nói cho huynh biết, huynh đừng hòng, hôm nay huynh nhất định phải cưới ta.” Thời Sênh dí thiết kiếm trước mặt Bộ Kinh Vân, bắt đầu mặt dày bức hôn.



“Không cưới.” Bộ Kinh Vân mặt không biểu cảm trả lời.



Lồng ngực Thời Sênh phập phồng lên xuống, gương mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên thay đổi, “Đại ca, Điện chủ, tổ tông, rốt cuộc phải làm thế nào thì huynh mới chịu cưới ta hả?”



Ánh mắt Bộ Kinh Vân u ám đi vài phần, lắc đầu, “Ta sẽ không lấy cô.”



“Được thôi, huynh không chịu lấy ta đúng không, vậy thì ta lấy huynh.” Thời Sênh đập tay lên mặt bàn hét lớn.



Ngươi không lấy bổn cô nương thì bổn cô nương hết cách luôn sao? Đúng là quá ngây thơ!



Bộ Kinh Vân: “…"



Bản tôn đây ngươi tưởng muốn lấy là lấy được sao? Còn lâu hắn mới thèm lấy!



Thời Sênh giận dữ đi từ chỗ Bộ Kinh Vân đi ra, Bộ Kinh Vân cũng không kêu người ngăn cô lại, dù sao giữ cô ở lại đây…



Mắt không thấy lòng không phiền!



Bản tôn không muốn nhìn thấy nàng, hừ!



Nhưng mỗi ngày đều có tin tức của Thời Sênh truyền đến cho hắn.



“Điện chủ, Thẩm cô nương bị người ta truy sát, Thẩm cô nương đã giết hết toàn bộ đám người ấy.”



“Điện chủ, Thẩm cô nương bị người ta trêu ghẹo, Thẩm cô nương đã trói hắn ném vào kỹ viện, cuối cùng tên đó đã chết trên giường.”



“Điện chủ, Thẩm cô nương…”



Vô số tin tức tấu thành một bức họa, dường như có thể tái hiện cô một cách sống động trước mặt hắn.



“Điện chủ, Thẩm cô nương đã giết thành chủ thành Tứ Phương rồi…”