Boss Là Nữ Phụ

Chương 206 : A từ, hẹn gặp lại! (22)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Thành Tứ Phương cũng giống như cái tên của nó, là một thành trì ngay ngắn vuông vắn.



Bởi vì nó ở ngay sát rừng sâu, nơi ma thú sinh sống, nên nơi đây dường như là thành trì ba không quản, toàn bộ thành trì vô cùng hỗn loạn.



Nhưng thành Tứ Phương cũng có chủ nhân, thành chủ Hách gia quyền uy lớn nhất, sinh sống tại thành Tứ Phương, không ai chưa từng bị Hách gia ức hiếp.



Khi Thời Sênh đến đây cũng không có ý muốn chiếm đất xưng vương.



Nhưng Hách gia có tên không sợ chết, lại dám cướp kiếm chính nghĩa của cô.



Thế thì còn gì nữa, đó là đạo cụ để cô chém người đó nha.



Kết quả tên khốn nạn đó không những không cướp được mà còn bị Thời Sênh phế luôn một cái chân, tên khốn nạn đó còn đưa người nhà ra làm ô dù.



Trong lòng Thời Sênh đang tức giận sẵn, trong một phút không kiềm chế được đã xử lý gọn cả Hách gia.



Nhưng Thời Sênh cũng bị thương, hiện giờ cô chỉ là người trần mắt thịt, không thể dùng tiểu cầu trên quy mô lớn, chỉ có thể dùng tay.



Nếu không phải ỷ vào không gian của cô có không ít đồ, nếu phải đấu solo thật, sao cô có thể xử lý hết được lũ đó chứ.



Người của thành Tứ Phương đều vác đao tắm máu mà sống qua ngày, không ai còn giữ được lương thiện, chỉ có sự cướp bóc vô tận.



Một nơi như vậy mới là nơi Thời Sênh thích nhất.



Không cần bận tâm đến nhân tính, lương tri, đạo đức, tình cảm.



Thắng làm vua thua làm giặc.



Quy tắc của thành Tứ Phương, ai giết được thành chủ, người đó sẽ là thành chủ mới.



Thời Sênh diệt được Hách gia, cô chính là thành chủ mới.



Nhưng vẫn luôn có người lợi dụng sơ hở chiếm hời.



Có người muốn nhân cơ hội này giết Thời Sênh, chỉ tốn chút công sức để đạt ngôi thành chủ.



“Khụ khụ…” Thời Sênh nắm lấy thiết kiếm, sắc mặt trắng bệch ho hai tiếng, máu tươi từ khóe miệng cô chảy ra.



Cô đứng trước mặt hai người, bốn bề đều là máu tươi và xác chết, nơi đây giống như địa ngục Tu La.
Từ khi Thời Sênh làm thành chủ, thành Tứ Phương càng loạn hơn, phủ thành chủ mới cũng chỉ có một mình tư lệnh là cô, cô cũng không quản lý công việc.



Người bên ngoài một số lúc thấy thành chủ của họ thảnh thơi đi dạo trên phố ra thì thời gian còn lại đều không thấy tăm hơi đâu.



Không có người quản lý, thành Tứ Phương đương nhiên đã loạn nay càng thêm loạn.



Người đi trên phố đều có thể bị chặn cướp.



Nhưng những ngày này, thành Tứ Phương vô cùng náo nhiệt, số người qua lại tăng lên không ít, tăng thêm không ít thu nhập cho lũ thanh niên không nghề ngỗng gì không làm mà hưởng.







Tần Lang Nguyệt và Giang Mộ đi đến thành Tứ Phương thì bị chặn lại.



Những ngày không có Thời Sênh, Tần Lang Nguyệt cũng không sống dễ dàng gì, người của học viện làm khó cô ta, còn có một tên ngốc tối ngày ở bên cạnh, cả ngày chỉ gây thêm rắc rối cho cô ta.



Lần này cô ta đến thành Tứ Phương là vì dị bảo sắp xuất thế.



Tin tức này là do Chung Thập Nhất nói cho cô ta biết, học viện cũng đã phái người tới đây, nhưng cô ta đã nhanh chân hơn một bước.



“Mới đến sao? Muốn vào thành phải nộp tiền bảo kê, mau giao nộp hết những thứ đáng tiền trên người ngươi ra đây.” Thanh niên ăn mặc cẩu thả mồm huýt sáo đọc câu thoại kinh điển của chúng.



Mấy ngày nay, tuy nhiều người tới nhưng chúng không dám ra tay nhiều, đa số đều là kết bạn đồng hành, còn có người của một số đại gia tộc.



Đám người đó chúng không dám động đến.



Lúc này, thấy một cô nương và một thiếu niên, sao chúng có thể bỏ qua được.



“Tránh ra.” Tần Lang Nguyệt lạnh mặt cảnh cáo.



“Yo, nha đầu này cũng gớm đấy.” Đám thanh niên cùng cười lớn, “Đây là thành Tứ Phương, người ngoài đến không nộp phí bảo kê đừng hòng đòi vào thành.”



“Tự tìm đường chết.” Giang Mộ nổi giận, nhưng chưa đợi hắn ra tay thì từ xa có một người chạy tới, miệng hét lớn.



“Thành chủ có lệnh, đóng kín cửa thành, kể từ hôm nay không cho phép bất cứ ai vào thành Tứ Phương.”



“Thành chủ có lệnh, đóng kín cửa thành, kể từ hôm nay không cho phép bất cứ ai vào thành Tứ Phương.”