Boss Là Nữ Phụ

Chương 215 : A từ, hẹn gặp lại! (31)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Bộ Kinh Vân thực sự là một người yếu đuối mềm mại, chỉ bị cặp mấy móng vuốt liền hôn mê hơn nửa ngày trời.



Hộ pháp tuy miệng nói lời cay độc với Thời Sênh nhưng không có hành động gì hạn chế cô.



Tuy hắn không nghe được hai người đang nói gì, nhưng hắn đã nhìn thấy Yết Vân Hoa.



Đó là thứ Điện chủ vẫn luôn sai thuộc hạ đi tìm kiếm.



Nữ nhân này chỉ ăn nói khó nghe mà thôi.



Hai người cùng đưa Bộ Kinh Vân đi, cuối cùng cũng ra khỏi rừng rậm Lạc Nhật, đến khi tới thành Tứ Phương, vết thương của Bộ Kinh Vân đã khá hơn nhiều.



Sau khi đám người đó rút đi, thành Tứ Phương bị tấn công trả thù, cũng may trận phòng ngự đủ vững chắc, đám người đó cũng không đoàn kết, cuối cùng cũng tự tan rã.



Nguyên nhân khiến đám người đó không đoàn kết chính là Tần Lang Nguyệt.



Thời Sênh cưỡng chế để lộ ra vòng tay không gian của cô ta, chỉ cần là thứ đồ nữ chính có thì đó tất phải là thứ hiếm có.



Vật phẩm không gian trên đại lục Cửu Châu có thể nói là hiếm có trong hàng hiếm có, những kẻ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua vòng tay không gian.



Hoa sen bảy màu đã không còn nữa, ngay cả vòng tay không gian cũng không kiếm được thì chẳng phải họ đã tốn công vô ích rồi sao?



Vì chiếc vòng tay không gian đó, một trận tàn sát lại nổi lên.



Nhưng khế ước thú của Tần Lang Nguyệt đã tỉnh dậy, dẫn theo Tần Lang Nguyệt chạy trốn, nhân tiện mang đi cả tên Giang Mộ, dù biết tu vi của cô ta đã bị phế nhưng vẫn trung thành bảo vệ chủ nhân.



“Lang Nguyệt, ăn gì đó đi.” Giang Mộ đặt một ít trái cây bên cạnh Tần Lang Nguyệt, sắc mặt lãnh đạm nhưng có chút lo lắng.



Ánh mắt Tần Lang Nguyệt đang đặt dưới mặt đất, máy móc trả lời, “Không ăn.”



“Cô không ăn thì cơ thể sao chịu nổi được.”



Tần Lang Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy, gào lên điên loạn, “Ta nói là ta không ăn, không ăn, ngươi có hiểu không hả? Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”



Giang Mộ ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Nhưng…”



“Cút, cút đi cho ta.” Tần Lang Nguyệt giơ tay đẩy Giang Mộ, “Cút ra ngoài, cút.”
Cô ta sống chết cào cào mấy nếp nhăn đó ra, máu tươi giàn giụa.



Tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ta đã khôi phục lại tu vi rồi, tại sao lại vẫn như thế này?



Đúng rồi!



Khế ước thú.



Chính nó giúp cô ta khôi phục tu vi của mình, chắc chắn nó biết đã có chuyện gì xảy ra.



Tần Lang Nguyệt gọi khế ước thú, nhưng dù gọi thế nào cũng không có người trả lời.



Thậm chí, cô ta còn không cảm giác được mối quan hệ giữa mình và khế ước thú.



Trước đây, dù khế ước thú ngủ say nhưng cô ta vẫn luôn cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và nó.



Tuy trong lòng cô ta đầy nghi hoặc nhưng rất nhanh đã bị thù hận áp đảo.



Trước đây, Tần Lang Nguyệt từng chung chạ với vua rắn, trong bụng còn đang có đứa con của hắn, sau khi tu vi bị phế đi, đứa trẻ không có linh lực để nuôi dưỡng, chỉ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể cô ta.



Khế ước thú đã ngưng tụ tất cả sức mạnh của mình giúp Tần Lang Nguyệt khôi phục tu vi, sức mạnh quá đỗi thuần chính, đứa trẻ không thể chịu đựng được nên đã liều mạng hấp thụ dưỡng chất từ cơ thể Tần Lang Nguyệt để bảo vệ bản thân và cung cấp dinh dưỡng nó cần sau này.



Do đó, Tần Lang Nguyệt tuy khôi phục được tu vi nhưng không thể khôi phục được dung mạo.



Tần Lang Nguyệt đã thử rất nhiều cách đều không thể khôi phục được dung mạo, cuối cùng chỉ có thể mặc một thân hắc bào, che thật kỹ cơ thể mình.



Bên ngoài có bao ánh mắt hiếu kỳ và những lời xì xào bàn tán khiến Tần Lang Nguyệt vô cùng khó chịu, có lúc thậm chí còn muốn ra tay giết chết đám người đó.



Cô ta không đi tìm Thời Sênh báo thù ngay lập tức, mà lại trở về học viện Cửu Châu tìm Chung Thập Nhất.



Cô ta phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa.



Nếu như… Nếu như có thể có được Dược Vương Đỉnh thì sẽ càng tốt hơn nữa.



Đáng tiếc nam nhân kia từ sau lần gặp gỡ ở Thẩm gia thì không gặp lại nữa, cũng không biết hắn ta là ai…