Boss Là Nữ Phụ

Chương 216 : A từ, hẹn gặp lại! (32)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Chuyện của Tần Lang Nguyệt, tất nhiên Thời Sênh không biết, hiện giờ cô vẫn còn đang không ngớt phiền phức.



Người trên đại lục biết cô về thành, vẫn không hết hy vọng, muốn cướp lại Thất Sắc Liên Hoa.



Thành Tứ Phương cũng không thể cứ đóng mãi, cho nên cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến gặp cô tìm cái chết.



“Cho cô.” Bộ Kinh Vân lại mặc y phục đỏ, đưa chiếc hộp đựng Thất Sắc Liên Hoa cho cô.



“Cho ta làm gì?” Cô lại không cần đến thứ đồ Mary Sue này.



"Bản tôn cho cô thì cô cứ cầm lấy.”



Thời Sênh: “…” Đây là do bản cô nương đưa cho ngươi, nhớ không hả? Bây giờ lại đưa lại cho ta là sao chứ?



Bộ Kinh Vân hừ một tiếng, đặt chiếc hộp bên cạnh Thời Sênh rồi quay người đi thẳng.



Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tên này càng ngày càng kiêu căng.



Hồi trước tại sao hắc ưng lại không quắp chết hắn luôn đi chứ?



Thời Sênh nhìn Thất Sắc Liên Hoa, mi mắt cong cong, lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ dị.



Chẳng phải các ngươi muốn có được Thất Sắc Liên Hoa sao?



Bản cô nương sẽ cho các ngươi.







Gần đây thành Tứ Phương rất bận rộn, bọn họ không biết thành chủ đang giở trò gì, tự dưng lại muốn thiết yến chiêu đãi các đại thế lực trên đại lục.



Trước tiên chưa nói đến những người đó có đến không, chỉ tính những người bị nhốt ngoài thành Tứ Phương lần trước, cho dù bọn họ có đến không lẽ còn không mượn việc công báo thù riêng, cùng tính sổ một lượt sao?



Hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của thành chủ.



Đừng nói đến những người bình thường, ngay cả Bộ Kinh Vân cũng không hiểu nổi.



Cô không có việc gì làm lại đi trêu chọc đám người đó làm gì?



Sau đó, Bộ Kinh Vân nhìn thấy thiệp mời do cô phát ra.



Trên thiệp, ngoài tên người được mời ra chỉ có một hàng chữ.




Hầu tinh nam nhất thời nghẹn lời, rõ ràng là hắn không có ý đó ….



“Thẩm thành chủ, chúng ta người ngay không nói lời gian dối, cũng đừng bẻ cong lời nói, mọi người đến đây đều là vì Thất Sắc Liên Hoa, người nói xem, phải làm thế nào mới chịu đưa Thất Sắc Liên Hoa cho chúng ta, người bán đấu giá hay là thế nào?”



Đã có người không nhịn được lên tiếng.



Thời Sênh đặt chiếc hộp lên lan can, ánh mắt của những người ở dưới đang dán chặt vào chiếc hộp trong tay Thời Sênh.



Toàn bộ không gian đều như bị đè nén.



Thời Sênh mở chiếc hộp ra, linh khí bàng bạc tỏa ra, khiến người ta thoải mái.



Những ánh mắt tham lam thèm thuồng hướng về đó như thiêu đốt không khí.



Dòng người phía dưới rục rịch xôn xao.



“Ta gọi các ngươi tới đây…” Thời Sênh kéo dài âm, mang Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, sắc hoa bỗng nhiên ảm đạm đi mấy phần.



“Đừng lấy ra khỏi hộp." Phía dưới lập tức có người bắt đầu hét lớn, “Nếu lấy ra khỏi hộp, hoa sen sẽ mất đi công hiệu.”



Thất Sắc Liên Hoa vẫn còn có một nửa thân ở trong hộp, một nửa lộ ra ngoài không khí, Thời Sênh liếc mắt nhìn nam nhân, tiếp tục chầm chậm thốt ra từng chữ: “Ta gọi các ngươi đến đây là để các ngươi quan sát toàn bộ quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa, tránh để các ngươi cứ nhớ nhung ta mãi.”



Cái gì?



Đám đông mở to mắt, dường như bọn họ nghe mà không hiểu, vừa rồi cô có nói tiếng người sao?



Quan sát quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa?



Sau đó bọn họ liền trơ mắt nhìn Thời Sênh lấy Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, lộ hoàn toàn trong không khí.



“Thẩm Dao Quang!” Tần Lang Nguyệt thê lương rống lên giận dữ kéo mọi người trở lại thực tế, họ thi nhau sử dụng linh lực, bay lên trời, tranh cướp Thất Sắc Liên Hoa.



Nhưng Thời Sênh không hề sợ hãi, vẫn đứng nguyên ở đó, khó miệng cong lên tươi cười châm chọc.



Khi những người đó vừa lên đến lầu hai, đột nhiên bị rớt xuống như chiếc bánh chẻo.



Sau đó một mảng phía dưới sụp xuống, miễn cưỡng mới đứng vững được, nhưng cũng có khí vô lực, không dám động đậy.



“Đừng lãng phí sức lực nữa, từ khi các ngươi bước vào đây đã bị trúng độc rồi.” Phía dưới vừa nghe thấy lập tức muốn dùng linh lực ép độc ra ngoài, “Nhắc nhở thân thiện, nếu dùng linh lực sẽ chết nhanh hơn.”