Boss Là Nữ Phụ

Chương 223 : Hôn ma nghich ngợm (5)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


vực nhà An Tổ, Thời Sênh muốn bay



thẳng từ trong xe ra ngoài, nhưng nghĩ đến kiếm của mình không thể xuyên qua cánh cửa nên đành phải bước xuống từ bên Phong Cẩm.



Phong Cẩm dẫn Thời Sênh đến khu



Tự mình mở cửa á?



Xin lỗi nhé, ma nếu muốn sờ được vào đồ vật cần phải tiêu hao pháp lực, sao có thể lãng phí pháp lực vì chút chuyện cỏn con này được chứ.



Pháp lực phải để dành để đánh nhau.



Xe của Phong Cẩm đỗ bên ngoài đường quốc lộ của khu nhà, ban phía đều yên ắng tĩnh mịch, xa xa thỉnh thoảng có tiếng còi rú của Xe cộ Vọng lại.



Thời Sênh cầm thiết kiếm đi theo Phong Câm.



Nếu bây giờ có người, họ sẽ phát hiện có một thanh kiếm đang tự bay trong không trung.



Tiểu khu này đã cũ, hệ thống an ninh cũng không ra sao, Phong Cẩm dễ dàng bước vào bên trong, thấp thoáng có vài ánh đèn sáng ở mấy tòa nhà không cao lắm, y như những ngọn đuốc sáng trắng chỉ đường trong đêm đen sâu thăm thẳm.



Phong Cẩm dừng chân ở một tầng lầu yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn một lúc sau đó mới quay đầu về phía Thời Sênh giọng nói nhẹ nhàng chậm dãi: “Đi dụ Nạp Lan. Ảnh ra đây.



Thời Sênh chỉ vào chính mình, “Một mình tôi sao?” Ả, một con ma.



“Cô muốn tôi tin tưởng cô còn gì? Mau chứng minh cho tôi xem đi, dụ hắn ra đây”. Từng câu từng chữ trong lời nói của Phong Cẩm đều rất chậm rãi, giống như muốn để Thời Sênh nghe cho hiểu, nghe cho rõ.



“Sao anh biết hắn ta đang ở đây?”Phong Cẩm lại có thể chắc chắn Nạp Lan. Ảnh đang ở đây sao? Tuy rằng hắn rất thích làm tình với nữ chính, nhưng cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ?



“Không muốn đi ప్ర?” Âm điệu trong lời nói của Phong Cẩm bỗng nhiên biến đổi trở nên uám.



Thời Sênh: “...” Đi thì đi, tôi sợ hắn chắc?



Bản cô nương treo hắn lên đánh, xem có dọa chết hắn không.



Thời Sênh cầm thiết kiếm bay lên phía tầng trên.



Phong Cẩm rất muốn nhắc nhở Thời Sênh rằng thanh kiếm đó rất dễ thu hút sự chú ý. Nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy đã dùng thanh kiếm đó hủy hoại cả nhà hắn, hắn liền tỏ ra không hề liên quan đến mình, chuyển mắt đi nơi khác.




Một tiểu khu nào đó xuất hiện một cái hố sâu rất huyền bí, tia chớp điện đã sáng rất lâu rồi mà không hề bị tắt, nghi ngờ rằng người ngoài hành tinh đã đến thăm trái đất.



Tin tức này lập tức trở thành tin hot được lên trang nhất của các trang mạng, tiểu khu nơi An Tố đang ở phen này nổi tiếng rồi, hàng loạt các đội ngũ nghiên cứu đều đổ xô đến, báo chí phương tiện truyền thông đều nườm nượp vây quanh lấy khu vực này đến nỗi một con kiến cũng không chui qua được.



Thời Sênh vừa ngửi hương thơm của thịt, vừa lầm bầm nói.



“Bọn họ muốn gặp người ngoài hành tinh là có thể gặp được sao? Đúng là mơ mộng hão huyên!”



Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn cô một lúc, thò tay kéo máy tính về phía mình, rồi đóng rụp lại.



“Anh làm cái gì vậy?” Thời Sênh trừng mắt lườm hắn.



“Ản không được nói, ngủ cũng không được nói.”



“Tôi đâu có ăn cơm.” Bản cô nương ngửi đấy chứ? Miệng sắp khô cả rồi đây, ngửi mùi thức ăn lại càng thây đói.



“Sao ma lại không thể ăn được thức ăn? Ma trong tiểu thuyết chẳng phải đều có thể ăn uống thoải mái sao?” Thời Sênh chống cằm, phiền muộn nhìn lên Phong Cẩm.



Làm ma không hề tốt một tẹo nào.



Phong Cẩm như không hề nghe thấy gì, động tác nho nhã uống nốt ngụm sữa cuối cùng rồi đứng dậy thu dọn bát đĩa đem vào trong bếp, bật nước róc rách cọ rửa sạch sẽ chúng.



Hừ, vẫn không thèm để ý đến bản cô nương. Giận gì mà dai thế!



Thời Sênh bay đến phía sau lưng hắn, dùng tay sờ vào người hắn, đầu ngón tay nhanh chóng truyền tới cảm giác bỏng rát, cô lập tức rụt cánh tay lại, tâm trạng vô cùng phiền muộn.



“Tôi phải làm thế nào mới có thể chạm được vào người anh?” Cứ tiếp tục thế này bản cô nương sao có thể khẳng định được hắn có phải là Phượng Từ hay không?



Phong Cẩm lau khô bát đĩa rồi xếp lên tủ bát, quay người nhìn cô, “Cô chịu đi.”



“Hử?” Chịu cái gì?



Phong Cẩm nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Cố gắng chịu đau”



Thời Sênh: “...”