Boss Là Nữ Phụ

Chương 225 : Hôn ma nghich ngợm (7)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Phong Cẩm nhân lúc ông cụ đang ở phía trước dẫn đường, hạ thấp giọng xuống nói với Thời Sênh: “Đừng có làm loạn nữa.”



Thời Sênh xoay thiết kiếm giống như quạt điện vậy, cả khuôn mặt lộ rõ một biểu cảm “tôi không nghe thấy gì, tôi cứ thích làm loạn đấy, có bản lĩnh thì hắn giết chết tôi đi"



Phong Cẩm cảm thấy bản thân dẫn cô ấy đến đây đúng là một sai lầm vô cùng lớn.



Bây giờ mà nhét cô ấy lại thì không kịp nữa 术· Ol.



Hắn định sử dụng quỷ khế, ép buộc khống chế cô ấy.



“Anh dám, anh có tin là tôi với anh chết cùng chết không?” Lời nói uy hiếp của Thời Sênh một lần nữa lại vừa xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, liền nói hắt lại, “Dù sao tôi cũng không sợ chết.”



Thời Sênh: “...”



Thỏ con bị ép đến đường cùng còn phải quay ra cắn người, huống hồ là một con ma.



Cho dù giữa bọn họ là khế ước chủ tớ, nhưng nếu như cô ấy chết cùng chết với hắn thì tỉ lệ thành công vẫn rất lớn, vả lại trong tay cô ấycòn đang có thanh kiếm đó.



“Đừng có làm liều.” Phong Cẩm có chút không biết làm sao, chỉ thấp giọng cảnh cáo.



“Anh đồng ý mua cho tôi quần áo mới, tôi sẽ không làm loạn nữa.”. Làm một con ma, muốn có quần áo mới lại còn phải động não, đúng là đen đủi.



Lông mày Phong Cẩm giật giật, “Được.”



Thời Sênh lập tức mặt mày rạng rỡ, vui vẻ thu kiếm về.



Phong Cẩm: “...” Lúc này ông cụ đã Vào trong biệt thự, Phong Cẩm cũng bước nhanh thêm vài bước, đi vào bên trong.



Vừa bước vào biệt thự Thời Sênh liền cảm thấy đặc biệt không thoải mái, giông như có thứ gì đó trong bóng tôi đang nhìn trộm cô.



Ánh sáng trong căn biệt thự này không không đủ sáng, nhìn thứ gì cũng giống như đang bị che phủ bởi một lớp sương mù.



Ông cụ dẫn bọn họ đi hướng lên tầng trên, càng lên đến gần tầng hai, cái cảm giác bị nhìn trộm đó lại càng mãnh liệt.



Cái cảm giác này thực sự không thoải mái một chút nào.



Trong lòng Thời Sênh có chút nóng nảy bừng lên, muốn lật tung chỗ này, lôi cái thứ đồ vật đang nhìn trộm cô ra.



Có lẽ sự nóng nảy của cô phát ra quá nồng nặc nên Phong Cấm cũng cảm nhận được.




Trên người chỉ mặc một chiếc váy hai dây, để lộ cả phần da thịt.



Rất nhanh sau đó người đầu tiên đã kịp đến, là một người đàn ông mặc bộ quần áo của người giúp việc, hắn bước vài bước đến bên cạnh người phụ nữ đó rồi đỡ cô ấy đứng dậy, “Bà chủ, bà sao vậy?”



“Có ma, có ma...” Người phụ nữ run cầm cập, lắp bắp mở miệng, âm thanh không thành câu.



Ông cụ cũng nhanh chóng chạy đến, đến cùng ông ấy còn có một cô gái, Thời Sênh vừa nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt liền sa sầm lại.



An Tố, sao cô ấy lại đến đây?



Trong truyện hoàn toàn không hề có tình tiết này.



An Tổ hình như cũng nhìn thấy Thời Sênh, sắc mặt biến đổi, trước đây Thời Sênh đều dùng bộ dạng máu chảy đầm đìa xuất hiện trước mặt cô ấy cho nên lần này cô ấy không nhận ra Thời Sênh mà chỉ là phản ứng sợ hãi cô ấykhi nhìn thấy ma mà thôi.



“Có ma có ma... có ma...” Người phụ nữ được gọi là bà chủ vẫn còn đang liên tục lấm bấm.



“Mau đưa bà chủ về phòng” Ông cụ nhanh chóng sai người đưa người phụ nữ đó về phòng.



Hai người giúp Việc cùng đỡ người phụ nữ đó đưa cô ấy ra phía bên ngoài, lúc đi đến cửa, người phụ nữ đó đột nhiên giằng thoát khỏi hai người bọn họ, chạy về phía trước, lao thẳng vào lòng một người.



Phong Cẩm đột nhiên bị đâm sầm vào người, quá bất ngờ nên không kịp chống cự, cả người lùi về phía sau một bước.



Người phụ nữ đó giống như đang vô cùng sợ hãi, cứ khư khư ôm lấy eo Phong Cẩm, bộ ngực mềm mại dán chặt lấy ngực của hắn.



Thời Sênh bay đến bên cạnh Phong Cầm, chằm chằm nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.



Ánh mắt đó rất bình thản, nhưng cũng có chút gì đó không đúng lắm.



Phong Cẩm bị ánh mắt đó nhìn đến nỗi tê cả da đầu, nhanh chóng đẩy người phụ nữ đó a.



“Có ma... có ma...” Người phụ nữ đó cứ một mực khư khư quấn lấy hắn không chịu buông.



Ánh mắt Phong Cầm sa sầm xuống, giơ tay đấy cô ấy ra, sức lực rất mạnh khiến cô ấy bị đẩy vào tường.



Người phụ nữ đó vẫn muốn bổ nhào đến.



Nhưng đúng lúc này, An Tổ bang nhiên tiến lên phía trước chắn giữa người phụ nữ đó và Phong Câm.