Boss Là Nữ Phụ

Chương 226 : Hôn ma nghich ngợm (8)

Ngày đăng: 22:09 28/04/20


Cô đừng đến đây.” Câu nói này là An Tổ nói Với Thời Sênh. Vừa nãy khi Thời Sênh bay đến bên cạnh Phong Cẩm cũng là lúc người phụ nữ kia đang ở trong lòng Phong Cẩm, cô ấy cho rằng Thời Sênh muốn hại người phụ nữ đó cũng là điều rất bình thường.



Thời Sênh trợn trừng mắt nhìn về phía cô ấy.



An Tố bị hành động vừa rồi của Thời Sênh làm cho sững sờ, con ma nữ này hình như có chút không bình thường lắm.



Trước đây cô nhìn thấy ma không phải mất cánh tay thì sẽ là mất chân, chính là kiểu hung thần ác liệt, căm ghét thế tục, làm gì có con ma nào giống như con manữ này.



Ưm... lại còn thản nhiên lườm mắt cô nữa.



Trong lòng An Tố đột nhiên cảm thấy con ma nữ này có chút đáng yêu.



Đúng lúc cô đang không tập trung thì sau lưng đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, loạng choạng va vào cái bồn cây cảnh được đặt ở bên cạnh hành lang.



Người phụ nữ kia hét lớn rồi bỏ chạy, một đám người luôn miệng gọi bà chủ, rầm rập đuổi theo ra ngoài.



Rất nhanh sau đó cả một hành lang chỉ còn sót lại mấy người là ông cụ quản gia, Phong Cẩm, Thời Sênh và An Tố.



Ông cụ vẫn đứng trong phòng bếp, vẻ mặt đau khổ và bất lực, trong cặp đồng tử đục ngầu ngân ngấn nước mắt.



Phong Cẩm vuốt vuốt chỗ quần áo bị người phụ nữ ban nãy làm nhăn nhúm, nhâc chân đi về phía phòng bêp.



“Phong tiên sinh” Ông cụ lập tức lau nước mắt, “Đụng chạm đến ngài rồi, tôi thay mặt bà chủ xin lỗi ngài.”



“Không sao.” Phong Cẩm nhìn lướt qua một lượt phòng bếp, “Tôi có thế vào xem một lát không?”



“Được chứ, được chứ!” Ông cụ gật đầu lia lịa, “Nói thật, đây không phải lần đầu tiên bà chủ bị như thế này, bà ấy luôn miệng nói là nhìn thấy ma, cũng không biết có phải trúng tà không...”



Giọng nói của hai người dần dần nhỏ đi, Thời Sênh vẫn đứng ở chỗ cũ, con ngươi mắt chăm chú nhìn nữ chính đại nhân đang nằm trên bồn cây cảnh, môi khẽ động đậy, “Ngu xuẩn”



An Tổ khóc không ra nước mắt, tại sao ai cũng nói cô ngu.



Cô bò dậy từ bồn cây cảnh, “Ban nãy... là cô dọa bà ấy sao?”



“Tôi không thèm chơi cái trò vô vị đó.” Thời Sênh bay về phía phòng bếp.
“Hơn nữa, tính tình là thứ vốn không dễ gì có thể suy xét được, người thay đổi tính tình trong chớp mắt nhiều như thế, anh đều đi hỏi tại sao bọn họ lại biến đổi tính tình như vậy sao?”



Nếu không phải vì cô đã bán thân cho tên Phong Cẩm này thì còn lâu cô mới chịu nói lung tung nhiều như thế.



Phong Cẩm vẫn tiếp tục giữ tư thế đó mười giây mới từ từ đứng dậy quay trở lại sô pha, mãi đến khi hắn nằm xuống Thời Sênh mới nghe thấy giọng nói của hắn.



“Những miếng thịt người đó vừa mới cắt ra, vẫn còn độ ấm”



Đêm đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, trời đã mưa một trận như trút nước, An Tổ không còn cách nào khác đành phải ở lại đây.



Lúc ông cụ mang đồ ăn sáng đến, Phong Cẩm liền hỏi dò về người phụ nữ đêm qua.



Ông cụ ậm ừ vài câu, lời nói cũng không rõ ràng, cuối cùng mượn cớ rồi đi ra ngoài.



Như vậy dù không có gì thì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy có gì đó không ổn.



Ản sáng xong Phong Cẩm lại đi xem người đàn ông trung niên đó.



Người đàn ông đó tên Tề Mặc, là chủ một doanh nghiệp có tiếng, nhưng một tháng trước ông ta bỗng xuất hiện tình trạng tức ngực đầu óc choáng váng, đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ chẩn đoán là ông ta chỉ bị kiệt sức do làm việc nhiều quá mức.



Vậy nên Tề Mặc liền đưa vợ đến đây để an dưỡng.



Thế nhưng tình trạng bệnh của ông vẫn không hề có chuyển biến tốt mà ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.



Bệnh viện lớn, bác sĩ riêng của gia đình đều lần lượt đến chữa trị, không kiểm tra ra đó là bệnh gì, Tề Mặc cũng không thấy chuyển biến tốt mà cơ thể lại ngày càng yếu ớt, cuối cùng Tề Mặc không thể tự mình xuống giường được nữa, cho đến hiện tại vẫn như vậy không hề có chút phản ứng nào, giống người thực vật vậy.



Quản gia từng nghe ba của Tề Mặc có nhắc đến Phong gia - một thế gia chuyên diệt ma, cho nên mới trăn trở cho người đến tìm người nhà Phong gia.



Phong Cẩm không ở nhà chính, theo như thông thường mà nói cõ lẽ sẽ không biết chuyện này nhưng không biết vì sao cuối cùng hắn lại đến đây.



Phong Cẩm kiểm tra xong Tề Mặc liền đi dạo một vòng quanh biệt thự, cái dáng vẻ nhàn nhã, thong dong đó khiến người làm trong biệt thự không ngừng bàn bạc xôn xao.



Những xảy ra chuyện gần đây khiến bọn họ ai nấy đều rất sợ hãi, bà chủ thì luôn miệng nói gặp phải ma, biệt thự thì cứ đến tối là thấy âm u đáng sợ, nếu không phải vì công việc ở đây lương cao thì bọn họ đã không ở lại đây nữa rồi.