Boss Là Nữ Phụ

Chương 238 : Hôn ma nghich ngợm (20)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


ở đây phần lớn đều không biết, cái từ Thầy Trừ Ma này, họ cũng chỉ từng thấy trong tiểu thuyết.



H iển nhiên người không biết không ít,



Thế giới hiện thực thật sự có Thầy Trừ Ma Sao?



Sao có thể?



Khuôn mặt Thời Sênh biểu cảm như quả nhiên là vậy bay tới bên cạnh An Tố, ánh mắt tuần tra một vòng quanh đám người.



Cuối cùng rơi tới trên người thiếu niên Tiểu Bạch mặt như búp bê đó.



Tiểu Bạch đang mở trừng trừng đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, ngây ngô nhìn cô.



Đúng thế, là đang nhìn cô, không phải nhìn Aη Τό.



Cậu ta có thể nhìn thấy mình?



“Không ai biết Đại hội Trừ Ma tổ chức ở đâu sao?” An Tổ lại hỏi một lượt.



“Cô gái này không phải là ở trại tâm thần nào chạy trốn ra đấy chứ?”



“Tôi thấy giống... lại còn Đại hội Trừ Ma, xem nhiều tiểu thuyết quá đấy mà?”



Thời Sênh bay tới trướt mặt thiếu niên, Tiểu Bạch nấp về sau một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, quả nhiên cậu ta nhìn thấy mình, hay là biết mình là ma.



Vừa nãy khi An Tố nói cuộc thi Thầy Trừ Ma, ro ràng sắc mặt cậu ta không đúng lắm.



“Cậu biết Đại hội Trừ Ma?”



Con ngươi đen trắng rõ ràng đó của Tiểu Bạch đột nhiên trào ra làn sương, không hề báo trước ôm lấy người bên cạnh khóc ầm lên.



“Có ma!”



Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp, bộ dạng bình tĩnh vừa nãy củacậu đều là giả vờ sao?



Người bị Tiểu Bạch ôm lấy bên cạnh, mặt mày đau khổ kéo cậu ta xuống, “Tiểu Bạch lại phát bệnh, sư huynh không có ở đây, làm sao bây giờ?”



“Thật sự có ma.” Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Anh tin em đi.”



“Được được, anh tin em, anh tin em, sư thúc phái người bảo vệ ngươi có được không? Hai người các cậu mau đưa Tiêu Bạch đi.”




Địa danh mà Tiểu Bạch nói chính là ở đây, nhưng Vị trí cụ thể cậu ta không biêt.



“Tôi thật sự không biết vị trí cụ thể” Tiểu Bạch khóc lóc, “Cô là ma... đi tham gia cuộc thi Thầy Trừ Ma làm gì?”



Thời Sênh nhìn lướt Tiểu Bạch lắm lời một cái, cậu lập tức ấm ức im miệng, lại gần An Tố.



Đây xấu tốt gì cũng là con người, cảm giác gây cho cậu phải an toàn chút.



Phố Thất Loan lúc này đang chìm trong một vùng bóng tối, giống như mãnh thú to lớn đang mai phục trong bóng đêm, chuẩn bị nuốt chửng những kẻ xâm lược có ý định xông vào đó bất cứ lúc nào.



An Tố từ khi tới đây, thần sắc liền có chút không ổn, trong mắt đầy tình cảm phức tạp, Thời Sênh chau mày nhìn cô ấy.



“Chị ma nữ... chúng ta phải vào sao?”. Phát giác được cái nhìn của Thời Sênh, An Tố nuốt nuốt nước bọt, hỏi một cách khó khăn.



“Không thì sao?” Tới đây ngắm cảnh du lịch Xem cảnh đêm?



“Em..."An Tổ bắt đầu thở gấp, thân hình run lên như lá rụng trong gió thu.



Trong mắt Thời Sênh loé lên một tia nhìn hồ nghi, lát sau nghĩ tới nơi này là nơi nữ chính và nam chính lần đầu gặp mặt.



Chả trách cô ấy có bộ dạng sợ sệt như vậy. Lúc này cô ấy thà đi theo mình cũng không trở về ở cùng Nạp Lan. Ánh, có lẽ sự sợ hãi trong lòng Với Nạp Lan Anh còn nhiều hơn là yêu thích.



Xem ra Nạp Lan. Ảnh cách tình yêu còn rất xa rồi. Nữ chính càng là không đếm xỉa tới hắn, hắn càng thích nữ chính sao? Định luật của tiếu thuyết không thể sai.



“Vậy cô đợi ở bên ngoài.” Thời Sênh kéo thiết kiếm bay vào bên trong.



Bảo cô ấy đợi ở đây? An Tố nhìn xung quanh, trống vắng không có bóng người, trong bóng tôi lúc nào chổ nào cũng có thể nhảy ra một thứ kì lạ.



Cô ấy nhấc giò đuổi theo, “Em... em vẫn là đi theo chị ma nữ thì hơn.”



Cô không muốn một mình đợi ở đây, quá đáng sợ.



Tiểu Bạch không biết làm sao đứng ở chỗ cũ. Họ mặc kệmình rồi sao? Làm sao cậu ta trở về đây?



Tiểu Bạch nhìn xung quanh, thấy người phía trước sắp biên mât rồi, cậu ta cũng vội vã đi



theo.



Cậu ta cảm giác ở đây không tốt lắm, vẫn là nên đi theo họ.