Boss Là Nữ Phụ

Chương 239 : Hôn ma nghich ngợm (21)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


động, Thời Sênh quay một vòng cũng



X ung quanh tĩnh lặng không tiếng không tìm được chỗ nào có ánh đèn.



Cuối cùng vẫn là An Tổ đột nhiên thông minh, đưa cô rẽ trái quẹo phải đi vào một con hẻm, lại rẽ ngoặt mộthồi lâu mới nhìn thấy một căn nhà cổ.



Trước căn nhà cổ tập trung không ít người, ăn mặc li kì cổ quái, có người mặc áo đạo sĩ, có người mặc Vest đi giày da như người thành đạt, có người lại là mặc đồ học sinh, nhẹ nhàng thoát tục.



Tất cả mọi người đều thấp giọng nói chuyện, đứng cách xa gần như không nghe được tiếng bên đó.



Thời Sênh vừa nhìn là thấy Phong Cẩm đứng một chỗ độc lập trong đám người.



Có lẽ là quan hệ khế ước, khi Thời Sênh tới, Phong Cẩm liền nhìn về phía này, ánh mắt nhắm chuẩn xác vào cô.



Khi Phong Cẩm nhìn thấy Thời Sênh, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một chút rồi nổ tung.



Cô ấy vẫn tới được.



Hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai chú ý tới mình, thoát khỏi đám người không đểlại dấu vết, đi bước lớn về phía Thời Sênh.



“Sao em không nghe lời như vậy?” Hắn nắm tay Thời Sênh, đè cô lên tường, ép thấp giọng gào lên với cô.



Thời Sênh chớp chớp mắt, bỉu miệng, “Nào,



muốn hôn thì hôn, em không để ý, cũng không cần anh chịu trách nhiệm.”



An Tố: “...” Chị ma nữ mất hết tiết tháo rồi! Nhưng Chị ma nữ và Phong tiên sinh vân rất xứng đôi.



Tiểu Bạch: “...” Đây là ma sao? Đó là người Sao?



Khoé miệng Phong Cẩm giật giật, cánh tay nắm lấy vai Thời Sênh càng chặt hơn, cuối cùng thả lỏng cô ra, khuôn mặt u ám móc ra một tấm bùa dán trước ngực cô.



Thời Sênh đưa tay xé ném xuống, “Làm gì thế, em không phải cương thi.”



Lại còn dán lên ngực cô nữa.



“Có muốn theo tôi không?” Phong Cẩm lạnh lùng nhìn cô.



Thời Sênh khó chịu, “Không có cách nào khác à?”
“Người có tài năng thực sự của Thiên Đô Sơn đều tới rồi, nhìn thấy mấy người mặc áo đạo sĩ bên đó không?”



Phong Cẩm cảm giác trên tay có lực kéo, hắn quay đầu nhìn, Thời Sênh đang xoay người, thổi khí lạnh với một nam nhân mặc đồ tây phía xa.



Chàng trai mặc đồ tây cảm giác có gió lạnh xông thẳng lên mặt mình, lạnh mới mức hắn muốn run rẩy, nhưng người bên cạnh đều không ai cảm giác được, hắn đâu dám làm động tác gì kì lạ khiến người ta coi thường mình, chỉ có thể gắng sức chống đỡ.



Phong Cẩm tối sầm mặt kéo cô ấy về, “Em làm gì vậy?”



“Em thử xem hắn có phải là tài năng thực sự không.” Thời Sênh nhún vai, “Sự thực chứng minh, hắn cũng không có bản lĩnh lớn lắm.”



“Người tới đây không nhất định đều lợi hại, còn có thế gia trừ ma, người đó là người đi đường, họ chỉ là theo tới mở mang tầm mắt, còn chưa tới lúc có thể làm việc độc lập.” Phong Cẩm nhẫn nại giải thích.



“Ô, Phong gia cũng có người khác tới sao?”



Phong Cẩm trầm mặc lại, khoé môi mím chặt.



“Không có, chỉ có một mình tôi.” Tiếng của Phong Câm hơi thâp, giông như đang kiêm chê gì đó.



Những kẻ tham sống sợ chết đó của Phong Gia sao có thể tới chứ?



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn mặt bên của Phong Cẩm, trong đầu nhanh chóng sàng lọc kịch bản.



Tạo thành tính tình này của Phong Cẩm, phần lớn đều là do lỗi của Phong gia.



Môi trường thể nào tạo ra người như thế, Phong Cấm không phải sinh ra đã vậy.



Cô đột nhiên ôm chặt hắn, má chà chà lên ngực hắn, nửa vỗ về nửa cao ngạo nói: “Sau này em cướp Phong gia về cho anh,anhmuốn chơi thế nào thì chơi thế đó, muốn chúng chết thì để chúng đi chết. Chúng ta có thù báo thù, không có thù thì kết thù trước rồi báo thù.”



Phong Cẩm bị ôm không kịp trở tay, tay cứng đơ hai bên, ngây ra tại chô.



Hắn không biết vì sao khẩu khí của cô ấy lại ngông cuồng như vậy, hình như có được một gia tộc đối với cô ấy mà nói đơn giản như ăn COn.



Nhưng... Trong lòng hắn lại rất thích cô ấy như thế. Hắn khộng thểômlại cô ấy, vì tư thế như vậy trông rất kì quái, khiến người bên cạnh nghi ngờ.



Mắthắn hướng về ngôi nhà cổhắc ám.



Xem ra tối nay nhất định phải vào.