Boss Là Nữ Phụ

Chương 240 : Hôn ma nghich ngợm (22)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


trung niên mặc áo đạo sĩ



trong đám người đột nhiên bước bước lớn đi về phía Thời Sênh, mặt đầy giận giữ, “Sao con lại ở đây? Ai đưa con tới?”



f T iểu Bạch!” Một người đàn ông



Tiểu Bạch đầu tiên là chớp mắt một cách vô tội, sau đó nhìn về phía Thời Sênh.



Là cậu bị bắt trói tới.



Thời Sênh giơ giơ nắm đấm về phía cậu,cậulập tức cúi đầu xuống, yếu ớt gọi người đàn ông trung niên đó một tiếng, “Sư phụ...”



Khi Tiểu Bạch nhìn Thời Sênh, người đàn ông trung niên hình như phát hiện được nhìn về hướng Phong Cấm một cái.



Nhìn thấy Phong Cẩm, con ngươi của người đàn ông trung niên co lại, người đàn ông này...



Là người của Phong gia đó? Hắn điềm tĩnh gật gật đầu một cách lịch sự.



Ánh mắt nhẹ nhàng lướt một vòng bên cạnh



Phong Cẩm, không nhìn thây bất cứ thứ gì kì



lạ, lòng nghĩ có thể là mình cảm giác nhầm 心·



O1.



Tiểu tử Phong gia này khí trường quá mạnh, người đàn ông trung niên nhanh chóng rời mắt đi.



Ông ấy dùng bàn tay vỗ lên đầu Tiểu Bạch một cái, tức giận nói: “Ai đưa con tới?”



Ông ấy không tin tên đồ nhi phản ứng chậm chạp, lại còn đặc biệt đần độn này của nhà mình có thể tự mình tìm tới đây.



Tiểu Bạch rất ấm ức! Không phảicậutự mình muốn tới mà.



Sư phụ, người còn tự khoe khoang đệ nhất thiên hạ, sao không nhìn thấy con ma thần sắc huênh hoang bên cạnh đó chứ?



Đương nhiên, những lời này Tiểu Bạch không dám nói ra, con ngươi cậu đảo một vòng, mặt mày vô tội chỉ về hướng An Tố, “Là chị ta.”



Đột nhiên bị gọi tên, An Tổ vô cùng kinh ngạc, đưa tay ra dùng ngón trỏ chỉ chỉ về mình, lại nhìn Thời Sênh.



Lặng lẽ nuốt về lời giải thích.
Phong Cẩm có lúc một tháng cũng không mở miệng nói chuyện, cả ngày mang vẻ mặt u sầu, không phải nhốt mình trong phòng thì là đưa cô ra ngoài bắt ma.



Phong Cẩm chau mày, “Sao đột nhiên hỏi cái này?”



“Muốn biết chúng ta làm sao gặp nhau.” Thời Sênh cường điệu gương mặt thâm tình.



“Chúng ta...”



Phong Cẩm đang muốn nói, trong đám người liền vang lên một giọng nói rất to, “Thời gian tới rồi, quy tắc vẫn như năm xưa, không có ý kiến thì đi vào đi.”



Người Xung quanh lập tức dừng nói chuyện, aiai cũng cúi đầu kiểm tra, đeo lên một chiếc huy hiệu ngực kì lạ, sau đó lần lượt đi vào ngôi nhà cổ.



Phong Cẩm Xoa Xoa đầu cô, “Vào trước đã”



An Tổ thấy còn có người ở lại bên ngoài, không hề vào trong, lập tức giơ tay, “Cái đó, chị... chị ma nữ, em không vào đâu."



Cô không muốn vào trong trải nghiệm nữa.



Phong Cẩm Vốn cũng không muốn mang theo cô, cô không đi, vừa hay đúng ý Phong Cẩm.



Ngôi nhà cổ còn u ám hơn so với Thời Sênh tưởng tượng, cửa sổ cũ nát, phủ đầy bụi và mạng nhện.



Bên trong gần như giơ tay ra không thấy năm ngón, Thời Sênh vừa vào liền xé tấm bùa trên ngực ra.



Hơn nữa còn không theo chuẩn mực nào, ít nhất có ba mươi người vào đây, vậy mà họ lại không gặp một ai cả.



“Chúng ta phải tìm cái gì ở trong ngôi nhà này? Cuộc thi Thầy Trừ Ma này rốt cuộc là làm gì?” Thời Sênh bày tỏ sự nghi hoặc của mình.



Phong Cẩm nghe Thời Sênh nói chúng ta, trong lòng run lên một cái, cô nói tự nhiên như thê...



“Cuộc thi Thầy Trừ Ma mỗi ba năm một lần...” Phong Cẩm cảm thấy nếu mình dùng lời quá thâm sâu giải thích thì Thời Sênh chắc chắn không có kiên nhẫn để nghe, liền nói, “Dùng lời của em để giải thích, chính là một nhóm người ăn no không có việc gì làm, muốn tỉthí một chút xem ai lợi hại hơn.”



“Thật sự là ăn no không có việc gì làm." Thời Sênh gật đầu.



Phong Cẩm không biết làm sao, đây cũng là để những Thầy Trừ Ma này biết, trên địa bàn nào có người mình không thể dây vào, người trên địa bàn nào có thể bắt nạp cướp đoạt việc làm ăn.



Thầy Trừ Ma cũng là người, họ ngoài năng lực bắt ma được phú cho cũng có dục vọng, nếu không phải những dục Vọng này chống đỡ, có lẽ không có mấy người chịu làm cái nghề Thầy Trừ Manguy hiểm này.



“Cho nên, vào đây là làm gì?” Đánh nhau thì tại sao phải vào ngôi nhà cũ này?