Boss Là Nữ Phụ

Chương 249 : Hồn ma nghịch ngợm (1)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Nghi thức thụ phong kết thúc, người khác bị người của Phong gia tiễn đi, chỉ còn lại người của Phong gia.



Đương gia của Phong gia là tiểu thúc của Phong Cẩm, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, trông có vẻ là một người rất nghiên khắc.



“Phong Cẩm, danh hiệu Tông sư này làm sao cháu có được chúng ta không nói nữa, nhưng việc cháu nuôi ma, có phải cháu cần có giao phó không?”



Ánh mắt của Phong Toàn đặt trên người Thời Sênh, mày chau lại.



“Phải giao phó điều gì?” Thời Sênh không chút sợ hãi trừng mắt lại.



Phong Cẩm kéo Thời Sênh, hơi hơi gục mặt trước Phong Toàn, “Chú, đây là lần cuối cùng cháu gọi người như vậy, điều cháu làm vì mọi người đã có thể báo đáp lại ân tình năm đó người cứu cháu, ơn dưỡng dục mấy năm nay, từ nay về sau, Phong Cẩm và các người không còn dây mơ rễ má gì nữa.”



“Phong Cẩm, cháu nói bậy gì vậy?” Phong Toàn đứng phắt dậy, có lẽ là cảm thấy mình quá dữ, thần sắc giãn ra một chút, “Chú cũng không có ý khác, giờ cháu có phong hiệu Tông sư, cháu làm việc không ai dám chất vấn, chú chỉ là muốn nhắc nhở cháu một chút, chú cũng là quan tâm cháu mà thôi.”



“Thật sự muốn quan tâm, phiền ông biểu cảm thành khấn một chút.” Thời Sênh ở bên cạnh phá đám.



“Đây là nơi cô có thể tùy tiện nói chuyện sao?” Đều tại yêu nghiệt này dụ dỗ Phong Cẩm, không thì hắn cũng không muốn rời khỏi Phong gia.



Giờ hắn có phong hiệu Tông sư, dù cách đạt được có chút không được đường hoàng, nhưng mọi người đề thừa nhận rồi, cái này vô hình sẽ mang tới cho Phong gia lợi ích rất lớn.



Càng huống hồ, Phong Cẩm vẫn là người có thiên phú tốt nhất trong đám trẻ Phong gia...



“Vậy thì cướp lại chỗ này, như vậy ta có thể tùy ý nói rồi.” Thời Sênh lộ ra một nụ cười ác ý, “Phong Cẩm, anh muốn ông ta sống đau khổ hay là muốn ông ta chết đau khổ?”



Phong Cẩm kéo Thời Sênh đang muốn xộng lên, thanh âm trầm thấp, “Nơi như vậy, bẩn.”



Hắn đã đợi ở đây 18 năm, đủ rồi.



Nếu danh hiệu Tông sư này không phải Thời Sênh cướp về cho hắn, hắn một bước cũng không muốn bước vào nơi đầy tính toán và bẩn thỉu này.



“Vậy cũng không thể dễ dàng cho chúng” Dám tính toán Phong Cẩm như vậy, coi cô ấy như chết rồi sao?



Thời Sênh thẳng tay cho nổ tan Phong gia, đã không cần vậy thì hủy đi là được.




“Mẹ kiếp, Phong Cẩm anh đủ rồi, ban ngày ban mặt... ông nội nhà anh, thả em ra... em đến tháng rồi...”



“Ma làm gì có đến tháng” Phong Cẩm lạnh lùng tiêp một câu.



Thời sênh: "...” Vẫn là làm người đi, một tháng ít nhất còn có bảy ngày.



Thời Sênh tới cuối cùng cũng không hoàn dương, cô vô cùng trân trọng khoảng thời gian ở cùng với Phong Cẩm, dù sống cảnh gà bay chó chạy, nhưng cô cưng chiều Phong Cẩm như tiểu công chúa.



Bắt ma đánh nhau, cô lên. Việc nặng trong nhà, cô làm.



Phong Cẩm rất nghi ngờ, mình có phải đầu thai nhầm không?



Chưa được người ta cưng chiều, sẽ không hiếu loại cảm giác đó.



Nếu không phải có người tìm cái chết khiêu khích, Thời Sênh ở bên ngoài cũng sẽ rất nể mặt Phong Cẩm, gần như đều là để hắn làm chủ, không đểhắn lúng túng.



Nhưng chỉ cần có người dám tìm cái chết, xin lôi, Thời Sênh một chút là cho nổ tung.



Vì cô là người hắn thích, cho nên hắn rất sẵn lòng để cô chiều chuộng, cũng đồng ý cưng chiều cô.



Khi tử vong sắp tới, Phong Cẩm nắm tay Thời Sênh, “Chúng ta có thế gặp lại nhau không?”



Hắn luôn có loại cảm giác, một loại quen thuộc và giao ước ngầm đến từ linh hồn.



“Có thể” Khóe miệng Thời Sênh hơi hơi vểnh lên, lộ ra nụi cười hoàn mỹ nhất, "Em sẽ đi tìm anh, anh chỉ cần đợi em là được.”



Phong Cẩm cố gắng kéo khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười, nhưng hắn không còn sức nữa. Hắn sắp phải rời khỏi cô gái mình yêu nhất. Còn cô gái của hắn sẽ đợi hắn ở tương lai. Thời Sênh nhìn Phong Cẩm nhắm mắt, từ từ



đứng dậy, đóng dấu một nụ hôn trên trán hắn.



"Em sẽ tìm được anh, còn nữa, em tên Thời Sênh.”