Boss Là Nữ Phụ

Chương 250 : Phong cấm ngoại truyện

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Lần đầu tiên ta gặp Ninh Oanh, là ở 1 căn phòng phía sau nhà thờ tổ, ở đây thường ngày là cân địa, ai cũng không thể vào.



Nhưng hôm nay, họ đột nhiên bảo ta tới đây, nói từ nay về sau ở đây do ông ấy quản lý, phải chịu khó cúng tế đồ bên trong.



Đúng thế, thứ họ nói.



Lúc đó ta liền hiểu ra, thứ trong đây, là thứ họ không thích lại không thế loại bỏ.



Cho nên, họ bảo ta đi.



Đẩy chiếc cửa cũ nát đó, thanh âm cót két kéo dài nhọn hoắt.



Căn phòng cũng coi như rộng rãi, bên trong có 1 chiếc bàn thờ, trên bàn bày hương án và 1 chiếc bình.



Trên chiếc bình dán giấy niêm phong.



Giấy niêm phong rất cũ, ta đi lại gần xem kĩ, từ trên tờ giấy niêm phong đã nhạt màu lờ mờ nhận ra, đó là nét bút của cụ cố.



Cụ cố, trọng năm tháng binh hoạng mã loạn đó, ông ấy dẫn dắt gia tộc bình ổn vượt qua, là hắn hùng gần đây nhất trong tộc.



Ngay khi ta nhìn giấy niêm phong, chiếc bình đột nhiên lắc lư, trên thân bình xuất hiện vết nứt, trước mắt ta vỡ vụn thành vô số mảnh.



Khói tuôn ra từ trong bình, đợi khói tan đi, 1 cô gái không mặc gì cả đứng trước mặt ta.



Thần sắc cô ấy rất gớm giểc, vừa nhìn thấy ta liền lao tới phía ta, bộ dạng như muốn giết ta.



Bị uy hiếp, ta đương nhiên phải phản kích, nhưng không đợi ta lấy bùa ra, cô ấy đột nhiên ngã nhào ra đất.



Ta giơ bùạlên, đứng tại chỗ, lúc đó ta có lẽ là không biết ứng phó thể nào.



Cô ấy dù là ma, lại là manữ.



Vì trong tộc có quy tắc, ma vật có thể được nuôi dưỡng trong tộc, hoặc là có ơn với tộc, hoặc là có hổ thẹn với nó, không thể giết được.



Nhưng ta lại nhìn thấy cơ thể của cô ấy, chỉ đành đưa cô ấy về chỗ ở.



Ta không dám nói cho người khác, sợ họ lấy Việc này làm khó ta.



Lúc đó nghĩ là phong ấn cô ấy lại, cô ấy luôn ngủ say, coi bộ rất yếu ớt, ta đã thử mấy lần, đều không có cách nào phong ấn cô ấy.
Việc sau này, khiến ta càng tin chắc, mình đã thích cô ấy rồi.



Chúng ta ai cũng không nói, hình như ở bên nhau là việc đương nhiên như thế.



Cô ấy sợ bản thân sẽ hút đi dương khí của mình, đụng chạm với ta chỉ giới hạn tới việc hôn, vẫn chỉ là vô cùng nhạt, loại môi chạm môi mà thôi.



Nhưng cô ấy lại có thể tàn nhẫn với bản thân, ta không thể hình dung cảm giác nhìn thấy cô ấy nhếch nhác như thế ở nghĩa trang khi đó.



Trong tim đau tới sắp tê liệt. Cho nên tối hôm đó ta bất chấp sự phản đối của cô ấy, cưỡng hiếp cô ấy.



Cảm giác dương khí mất đi thật sự rất không tốt, giống như thân thể bị moi trống trơn, yếu ớt, mệt mỏi, theo nhau lũ lượt tới.



Chả trách cô ấy phản đối như thế.



Nhưng cô ấy có thể làm được cho ta như vậy, ta đến chút việc này cũng không chịu nổi, ta còn coi là đàn ông gì nữa.



Ta muốn hoàn dương cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không đồng ý, cố gắng nâng cao thực lực của mình.



Ta rất lâu sau cũng không hiểu, vì sao cô ấy từ chối, cho đến khi ta nghĩ tới 1 câu cô ấy từng nói.



- hắn là người, hắn rất yếu ớt.



Cô ấy biết ta giúp cô ấy hoàn dương, bản thân cũng phải trả giá rất đắt.



Cô ấy không muốn để ta mạo hiểm, cho nên thà rằng tự mình nỗ lực.



Cô ấy thật sự rất cưng chiềuta, loại cảm giác muốn cưng chiều như ông giời đó, mỗi lần đều làm ta không thế cười nối.



Lúc đầu những người bị ép thừa nhận ta đó, sau này không ai không ngưỡng mộ ta.



Tarất may mắn, lúc đầu ta đưa cô ấy về.



Nhưng trong lòng ta rất rõ, nếu cô ấy vẫn là Ninh Oanh trước đây, ta sẽ không thích cô ây.



Cô ấy không như thế.



Cô ấy là Ninh Oanh, nhưng cô ấy lại không phải.