Boss Là Nữ Phụ
Chương 256 : Thương thần uy vũ (6)
Ngày đăng: 22:10 28/04/20
Sau khi NguyệtDao quay về cũng bị phong hàn, nhưng Thương Lan với cô nương Váy Xanh đó càng ngày càng gần gũi, trong lòng Nguyệt Dao vô cùng khó chịu.
Trên người bọn họ bị dây tơ hồng dẫn dắt, sẽ thu hút lẫn nhau, nếu như cô ta không đi chia rẽ bọn họ, đoán chừng Thương Lan sẽ nhanh chóng cưới nàng ta về.
Nguyệt Dao nghe nói Thương Lan đưa cô nương váy xanh tên Vệ Linh kia đến Phong Nguyệt Các ăn cơm, không màng thân thể còn chưa khoẻ đã vội đi tìm bọn họ.
Lúc Nguyệt Dao bước vào cửa, vừa hay va phải người Thời Sênh.
“Điện hạ.” Bích Hỷ vội vàng đỡ lấy Thời Sênh.
Thời Sênh cảm thán, số mệnh của nữ chính và nữ phụ quả nhiên là bị ràng buộc, tùy tiện ở đâu cũng có thể gặp được nhau.
Trong lòng Nguyệt Dao đang nôn nóng, còn không thèm nhìn xem mình va phải ai, đi thẳng lên trên lầu.
Bích Hỷ cau mày, kêu mấy thị vệ phía sau ngăn cô ta lại.
“Mấy người làm gì thế hả?” Nguyệt Dao ngẩng đầu tức giận nhìn.
“Va phải điện hạ nhà chúng ta, cô muốn đi như thế sao?” Bích Hỷ quay người đi đến trước mặt Nguyệt Dao.
Nhìn rõ Bích Hỷ, trong lòng Nguyệt Dao thoáng giật thột, sao đi đến đâu cũng có thể gặp phải cô ta thế, âm hồn bất tán.
“Ta khộng có cố ý mà” Nguyệt Dao càu nhàu một tiêng.
“Không phải cố ý thì có thể xí xoá đi chuyện cô va vào điện hạ nhà chúng ta à?” Bích Hỷ tức giận, An Nguyệt Dao này tại sao cứ suốt ngày nói cô ta không cố ý thế.
Nguyệt Dao cau mày trừng lại, “Ngươi hung dữ như thế làm cái gì, chủ nhân của mấy người đã nói gì đâu? Hơn nữa bị đụng có một chút thôi, cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, thân làm công chúa thì mong manh dễ vỡ lắm sao?
Công chúa thì làm sao chứ, công chúa thì giỏi lắm à?
Cô ta còn là thần tiên đó, cô ta còn chẳng thèm nói gì đây này.
Thời Sênh toát mồ hôi, nữ chính này sụp đổ cũng quá đáng Sợ đi.
Bích Hỷ giận quá hóa cười, “Nếu điện hạ nhà chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì cô còn có thế đứng ở đây hay sao?”
“Ta...” Giọng nói của Nguyệt Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên lầu.
Thần hoàng rất căm phẫn mấy kẻ loan truyền công chúa Thanh Hoan là một tài nữ thấu tình đạt lý, hiền thục thanh nhã. Mắt mù hết rồi hay sao?
Đây căn bản là một công chúa được nuông chiều cực kỳ không biết điều mà.
Vốn cho rằng cô sẽ không đi, ai mà biết được cô lại cho Thần hoàng một đáp án rõ ràng.
Một tháng sau sẽ đi.
Còn một tháng nữa sẽ có loạn lạc, cô còn nhiệm vụ phi thăng lên thành thượng thần phải làm, đương nhiên không thế ở lại nữa.
Với lại bây giờ nữ chính cũng không cần cô làm gì cả, đợi đến lúc quay về thần giới thì mới có kịch hay mà xem.
Vừa nghe Thời Sênh nói muốn đi, mấy kẻ
con cháu thế gia quyền quý tham gia bữa tiệc đều reo lên phấn khích.
Tai hoạ này cuối cùng cũng chịu đi rồi, nghĩ lại tình cảnh ngày đó cảtập thể đứng chịu tội bên hồ, trong lòng bọn họ lệ tuôn thành dòng.
Bữa tiệc kết thúc, đoàn người lần lượt tản đi. “Điện hạ, chúng ta không đi sao?” Bích Hỷ nhìn thấy người rời đi cũng không ít rồi bèn nhắc nhở Thời Sênh. “Đợi chút sẽ có kịch để xem." Thời Sênh nhìn Bích Hỷ thần bíchớp chớp mắt.
Kịch? Điện hạ, có lần nào người xem kịch mà kết quả không là lôi kéo thù hận về phía mình đâu.
Cô không muốn xem kịch.
Đương nhiên ý kiến của cô không quan trọng, điện hạ nói mới tính.
Đợi mọi người đi gần hết rồi, Thời Sênh mới đứng lên đi ra bên ngoài.
Bên ngoài có cung nhân xách đèn đi trước dân đường.
Hoàng cung to lớn như thế, thực ra là đều chìm trong bóng tối, ánh sáng có thể nhìn thấy không nhiều, không nguy nga lộng lẫy, lấp lánh lung linh như ở trong phim.
Chỉ có bóng tối và sự quạnh quẽ.
Bốn phía trừ tiếng bước chân của họ ra thì chắng còn âm thanh nào nữa.