Boss Là Nữ Phụ

Chương 257 : Thương thần uy vũ (7)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Muội biết là hơi đường đột, nhưng mà... muội có thể không cần.”



Âm thanh từ đằng trước thỉnh thoảng lại truyền đến, bước chân



của cung nhân dẫn đường cũng chậm lại một chút, đại khái là không biết nên tiếp tục đi về phía trước hay là dừng lại.



Ở nơi này, có những thứ không thể nghe.



Bước chân của Thời Sênh không dừng lại, người phía trước cũng chỉ có thế tiếp tục đi về phía trước.



Âm thanh dần dần rõ ràng hơn.



“Công chúa, điện hạ cần gì phải cố chấp hướng về thần.”



“...Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ. Thương Lan ca ca, muội còn cho rằng huynh hiểu muội, thế nhưng... huynh lại cưới An Nguyệt Dao.” Cô gái nhỏ giọng khóc nức nở.



Người bị nổi dây tơ hồng đều không tự chủ được mà yêu thương đối phương, tuy trong lòng Thương Lan hơi mâu thuẫn, nhưng rốt cuộc cũng không chống đỡ được sức mạnh của dây tơ hồng.



“Công chúa đừng khóc... là thần đã phụ công chúa.”



“Thương Lan ca ca, huynh cưới muội đi, muội không để ý địa vị, chỉ cần huynh cưới muội, dù làm thiếp muội cũng bằng lòng”



Bước chân Thời Sênh dừng lại, lắng nghe tiếng nói chuyện bên đó, cung nhân dẫn đường bị bức dừng lại, giả vờ như mình là một người điếc không nghe thấy gì cả.



Người đang bày tỏ với Thương Lan lúc này là cửu công chúa, công chúa nhỏ nhất của Thần quốc, cũng là một người có kết cục khá thảm.



Trong nguyên tác, nữ chính Vì chia rẽ vị công chúa này, tính kế gả công chúa đến nước Sở Dương xa xôi.



Sau đó loạn lạc xảy ra, nàng ở bên đó có thể nói là thê thảm.



Cửu công chúa khóc lóc ôn lại hết chuyện hồi nhỏ, cuối cùng lại tỏ tình một cách rất nồng nàn, Thương Lan đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.



Thời Sênh có một loại cảm giác đi sai tình tiết câu chuyện.



Đây là dạng phát triển hậu cung của nam chính ngựa giông sao?!



“Các người đang làm gì thế hả?"Tiếng nói của NguyệtDao đột nhiên vang lên, tiếp theo đó chính là tiếng tát tai giòn giã, kèm theo tiếng kêu kinh sợ của Cửu công chúa.



"An Nguyệt Dao!”. Thương Lan gằn giọng quát lên.




Người đó nói một nửa giữ lại một nữa, để lại không gian cho những người khác tự mình tưởng tượng.



Thế nhưng không có ai tiếp lời hắn cả, ngược lại đều nhìn hắn với vẻ mặt kỳ dị.



Còn có người nháy mắt ra hiệu với hắn.



“Làm sao? Có gì mà ngại chứ, tuy thượng thần Thanh Hoan lợi hại một chút, thế nhưng ngài ấy lại ximh đẹp như thế, khoe ra thì oai phải biết...”



Người bên cạnh nhéo hắn một cái, hắn bị đau kêu lên thành tiếng.



“Muốn lọt được vào mắt của ta, tướng mạo như ngươi không đủ.”



Hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của nữ tử vang lên sau lưng mình, giọng nói rất lạnh nhạt.



Người đó vừa quay đầu liền nhìn thấy thượng thần Thanh Hoan ban nãy còn đứng cách xa đây, không biết là từ lúc nào đã đứng cách hắn có mấy bước chân, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.



Vạt váy xanh sẫm bay bay trong làn mây mù, như ẩn như hiện.



Nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra hoa văn kỳ quái thêu trên đó, cô vừa động, mấy hoa văn đó dường như cũng chuyển động theo, kim quang từ đó mà phát ra.



“Thượng thần Thanh Hoan...” Hắn kinh ngạc hô lên, sau đó cúi thấp đầu xuống, sợ hãi nói: “Tiểu tiên mạo phạm thượng thần, thượng thần thứ tội”



“Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, có gì mà mạo phạm.” Thời Sênh giả bộ tỉa tót câu chữ, “Có điều tầm dung mạo như ngươi đích thực không xứng với ta, không cần mơ tưởng nữa.”



Người đó toát mồ hôi, sao không ai nói với hắn là thượng thần tự kỷ như vậy chứ?



Mấy người khác cũng giật giật khoé miệng, phong cách của vị thượng thần này lại là như vậy sao.



Người đó càng khom lưng thấp hơn, vô cùng thành khẩn, “Thượng thần nói rất đúngạ.”



Thời Sênh không thèm nhìn hắn ta, đi thẳng về phía trước.



Ngọc đế và Vương mẫu mặc Long bào kim tuyến ngồi ở phía trên.



Thời Sênh vừa nhìn liền thấy Thương Lan ngồi bên tay phải Ngọc đế, đổi sang bạch y không nhuốm bụi trần, Thương Lan lập tức tăng thêm mấy phần khí chất lạnh lùng phóng khoáng, hoàn toàn là dáng vẻ của một nam thần cấm dục.



Thời Sênh kéo khoé miệng lên cười nhẹ.