Boss Là Nữ Phụ

Chương 262 : Thượng thần uy vũ (12)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, từ giữa không trung nhìn xuống trận đánh bên dưới.



Đông Kính mặc một bộ y phục màu đen, đeo mặt nạ, không nhìn được vẻ mặt, trong tay cầm một thanh kiếm đen xì xì.



Dù sao cũng chỉ có một từ, đen.



Đối diện với nhiều người như thế, biểu hiện của Đông Kính rất bình tĩnh, lúc nên thủ thì thủ, lúc nên đánh thì đánh.



Chọ dù đối phương muốn quấy nhiễu hắn, cuối cùng cũng chỉ chuốc thiệt vào thân.



Thời Sênh sờ sờ cằm, bình luận một cách rất cao thâm, “Loại người này, không làm bá chủ thế giới thật đáng tiếc.”



Lỡ là Phượng Từ nhà cô thì sao? Hay là giúp hắn một tay?



[Ký chủ, cô muốn làm gì?] Tiếng Hệ thống Vang lên.



“Có làm gì cậu đâu, căng thẳng cái gì" Thời Sênh khinh thường trong lòng thầm lườm Hệ thống một cái.



[...] Ký chủ, cô cứ không hợp tác thế này, có tin bản Hệ thống xoá bỏ cô không.



Không được, phải mau chóng tăng thêm điều kiện hạn chế, nhưng mà lần này tăng cái gì mới được?



Không thể giết người?



Không được, dưới kia không chỉ có người, còn có yêu ma quỷ quái.



Không thểđộng thủ?



Cũng không được, không động thủ thì làm sao mà ngăn chặn được Đông Kính.



Hệ thống hơi hỗn loạn, hình như lần này tăng thêm điều kiện hạn chế gì cũng không được.



Chủ nhân không hay rồi, ký chủ thật sự muốn chơi sụp đổ không gian này luôn, ngài mau ra cứu mạng đi.



Đúng lúc Hệ thống đang xoắn hết cả lên để nghĩ nên thêm cho cô điều kiện hạn chế gì, Thời Sênh đã lấy quả cầu nhỏ ra.



Bay đến vùng trời thành Vạn Hoa, trực tiếp ném nó ra phá kết giới bên trên.



“Âm!”



Hệ thống lựa chọn tắt máy Offline, nó không muốn nhìn thảm kịch nhân gian.



Ký chủ này căn bản là không còn thuốc chữa nữa đúng không?



Thời Sênh chỉ phá kết giới ra, không làm gì hết.
Đông Kính nhìn thần sắc của cô liền biết được đáp án, có điều cô thật sự chỉ là đang tìm người, điều này khiến cho hắn hơi bất ngờ.



Thanh Hoan... Đúng rồi.



“Cô là Thanh Hoan của cung Thanh Linh sao?" Lần này Đông Kính sử dụng ngữ khí nghi Vân.



"A, huynh còn biết đại danh của ta à, xem ra ta cũng nổi tiếng nhỉ!”



Nhân vật phản diện đại nhân lại biết nguyên chủ, tình tiết này là sao? Bản cô nương tỏ vẻ hơimơ hồ. Có điều cũng có thể chỉ là nghe qua, dẫu sao



nhân vật phản diện đại nhân cũng từng là người của thần giới. Vừa nghĩ như thế, Thời Sênh liền không truy đến cùng nữa. Đáng tiếc nguyên chủ chết quá sớm, trong tình tiết câu chuyện căn bản không có gì liên quan đến cô ấy và Đông Kính.



Đông Kính



Thật sựlà tiểu nha đầu của cung Thanh Linh đó sao.



A, đã lớn thế này rồi.



Tình cách còn... kỳ quặc như thế.



Không tìm thấy Phượng Từ, Thời Sênh chuẩn bị dẹp đường quay về thần giới tìm nữ chính chơi đùa.



Thế nhưng không biết Đông Kính bị chạm sợi dây thần kinh nào, cứ đi theo sau cô.



Trong lúc đó vẫn không quên giết người, Thời Sênh không quen thuộc Vực Vạn Hoang, bốn phương tám hướng đều cảm thấy y như nhau, làm sao tránh được Đông Kính.



Thời Sênh dừng lại, tức giận trừng người phía sau, “Huynh không đi tiên hành nghiệp lớn giết người của huynh đi, đi theo ta làm gì?"



Cái tên này bám theo suốt cả chặng đường, lẽ nào nhìn trúng thực lực thượng thần của cô rồi chứ, định lén lút thủ tiêu cô sao? Không ngờ nhân vật phản diện lại là nhân vật phản diện kiểu này, ta khinh.



Đông Kính trước nay không biết hành vi của



bản thân còn được cho là nghiệp lớn, "... Cô ấy nhìn mình như thế là có ý gì?



“Ta nói cho huynh biết, huynh đừng có hòng ngấp nghé sức mạnh của ta, bây giờ ta vẫn chưa muôn chêt.”



“Ta sẽ không giết cô.”



“Không giết ta thì đi theo ta làm gì?” Thời Sênh nối khùng, bao nhiêu đường không đi, cứ phải đi sau lưng cô, nói hắn không có mưu đồ, ai tin.



“Thuận đường.”



"Thuận.” Thuận đường cái ông nội nhà anh ây! Thời Sênh xách thiết kiểm ra đâm về phía trước.