Boss Là Nữ Phụ

Chương 263 : Thượng thần uy vũ (13)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


kiểu công kích của Thời Sênh gọi là thô bạo, chỗ nàọ đánh được là đánh, không có bố cục gì hết.



Người phản ứng hơi chậm căn bản không có cánh nào giao thủ với cô được.



Đông Kính vốn cũng không muốn động thủ với Thời Sênh, từ lúc bắt đầu đã miễn cưỡng ứng đối rồi.



Thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, nha đầu này đánh thật.



Căn bản không chừa lối thoát. Hắn không thể không nghiêm túc lên.



Thanh kiếm đó trong tay cô nhìn có vẻ bình thường, thế nhưng mỗi một chiêu, sức mạnh đều vô cùng to lớn.



Đấu với thanh kiếm đen xì xì của hắn lại không hề thua kém.



Thời Sênh thắng một chiêu, Đông Kính lùi ra xa, kêu ngừng.



Thời Sênh vốn cũng không muốn lấy mạng của Đông Kính, Đông Kính vừa kêu ngừng cô liền thu thiết kiếm lại.



“Thanh kiếm đó của cô...” Đông Kính nhìn chòng chọc thiết kiếm trong tay Thời Sênh.



Hắn chưa từng nghe qua trong tam giới lại có một thanh kiếm lợi hại như thế.



“Kiếm Trảm Thần.” Thời Sênh lạnh lùng ném ra ba chữ.



Thiết kiếm lại được đổi tên khác, “...” Chủ nhân, rốt cuộc ta có bao nhiêu cái tên?



Đông Kính ngớ người. Kiếm Trảm Thần là kiếm gì?



Cái tên kiểu này, làm sao đám người ở thần giới đó có thể để cho cô dùng chứ.



Chém gió cũng có lương tâm tí đi.



Đánh nhau cũng đánh rồi, Đông Kính vẫn cứ đi theo Thời Sênh. Thời Sênh mấy lần nổi giận. Đông Kính phát hiện cô nàng này không những tính tình không tốt mà tính cách cũng vô cùng không tốt, khó chịu một cái là lập tức động thủ.



Hắn rất hoài nghi, có phải là cô không ở lại được trên thần giới, bị ép đến vực Vạn Hoang không.



Thời Sênh không biết Đông Kính đi theo mình muốn làm cái gì, cũng không để ý đến hắn nữa, tự mình lặng lẽ lên đường.



Thế nhưng có câu này nói rất đúng, ngươi không tìm phiền phức, tự có phiền phức đến tìm ngươi.



Đương nhiên, cô lại không phải là nhân vật chính, người đến tìm phiền phức chắc chắn sẽ không đến tìm cô.



Là đến tìm Đông Kính đi sau cô kìa.



Có điều cô ở phía trước, Đông Kính ở phía sau, người đến tìm phiền phức là từ đằng trước đến, Thời Sênh bất hạnh bị liên luỵ
Bản cô nương muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp.



“Lão đại chúng ta đi giết tên sát thần Đông Kính đó đi, lãọ đại lợi hại như thế, nhất định có thể giết chết hẳn, hú hú.”



Hú hú cái ông nội nhà ngươi!



Thời Sênh trầm mặc, “Đông Kính cũng rất lợi hại, tại sao các ngươi không đi theo hắn, ngược lại còn muốn giết hắn?”



Đám gia họả này vừa nhắc đến Đông Kính liên giết giết giết.



Cô cũng giết chết không ít đồng loại của bọn chúng, sao lại không thấy bọn chúng “giết giết giết” mình?



Chuyện này thật vô lý.



Đều là nhân vật phản diện, đối đãi khác biệt nhỉ!



“Lão đại lười hơn, chúng ta không động thủ ngài sẽ không động thủ, Đông Kính thì không giống như thế. Chúng ta không động đến hắn cũng muốn động thủ, đương nhiên phải giết.” Một tên xinh xắn trong số đó nói như lẽ vô cùng đương nhiên.



Thời Sênh: “...” Cô lười cũng là sai sao, sao cái gì cũng là lôi của cô thế hả.



Bản cô nương cự tuyệt!



“Có biết nói chuyện không hả, có biết nói chuyện không hả, sao lại nói lão đại lười hả?” Hán tử cao to lực lưỡng một nhát tát bay hán tử xinh xắn kia, quay đầu liền một bộ dạng nịnh nọt, “Tay của lão đại cao quý như thế, nào có thể dùng để giết chúng ta, phải dùng để giết kẻ như Đông Kính”



Thời Sênh phiền muộn nhìn một đám tiểu đệ tự xưng kia, bây giờ giết chết bọn chúng có lẽ vẫn còn kịp



Vừa nghĩ như thế, Thời Sênh liền lôi thiết kiêm ra.



Đám người vây quay cô nhìn thấy thiết kiếm, lập tức tản ra bốn phía, "Ngao ngao ngao, lão đại muôn giết thú rồi, chạy mau!”



Khoé miệng Thời Sênh giật giật, yêu thú của Vực Vạn Hoang quá là không có khí phách.



Như thế này vẫn còn muốn bám váy cô, hoàn toàn không nghĩ đến.



Đánh không thắng được lại còn giở trò nanh nọc, tiếu đệ mất mặt như thế, thu cả một tập thể không mât mặt sao?



Sau đó Thời Sênh hễ nhìn thấy đám yêu thú đó liền rút kiếm ra, sau đó đám yêu thú liền chạy tán loạn, ngao ngao kêu khóc không ngừng.



Kết quả là không lâu sau, bọn chúng lại chạy lại, lại lần nữa lặp lại quy trình y như lần trước.



Làm không biết chán, thật sự là chơi vui quên trời đất.



Thời Sênh càng phiền muộn hơn, đám ngu ngốc này ngu đến mức cô không muốn giết bọn chúng.