Boss Là Nữ Phụ
Chương 27 : Kim chủ, bao tôi đi! (7)
Ngày đăng: 22:04 28/04/20
<[email protected]> Chương 27 Kim chủ, bao tôi đi! (7)
Tên cướp và phía cảnh sát đã trao đổi xong rồi, thế nhưng đột ngột trong phút chốc, trong hai con tin, người đàn ông gầy yếu đột nhiên bổ nhào vào một tên cướp gần nhất, tên cướp nhất thời không phòng bị, người đàn ông há miệng cắn vào cổ tên cướp.
“A!”
Tên cướp kêu thảm một tiếng.
Văn giải trí lại biến thành văn zombie?
Còn có thể chơi như vậy sao?
Hiển nhiên là Thời Sênh nghĩ nhiều rồi, tên cướp đẩy người đàn ông ra, hung hăng đạp và chân hắn, người đàn ông va vào tường, đau đớn rên rỉ lên một tiếng.
Một giây sau lại từ mặt đất nhảy lên, bổ nhào về hướng tên cướp, điên cuồng hét lớn:
“Loại cặn bã như các ngươi nên đi chết đi, đi chết đi, tao phải thay chính nghĩa diệt trừ các ngươi, tao là anh hùng! Tao là anh hùng!”
“Mẹ kiếp cái thằng điên này, mau lôi nó ra đi.”
Tên cướp bị tấn công kia tức giận quát với người ở bên cạnh.
Người đàn ông đó giống như là được tiêm máu gà, tay chân đều dùng, nắm chặt lấy tóc, miệng cắn, chỉ cần tấn công hiệu quả, chiêu nào cánh đàn ông cũng sẽ làm được hết.
Mà nhân lúc tên cướp kia bước lên giúp đỡ, bên cạnh xuất hiện khoảng trống, lá gan của người đàn ông cũng to lên, mạnh mẽ xông qua đó, chạy ra khỏi cửa.
“Pằng!”
Tiếng súng mãnh liệt vang lên, ngươi đàn ông điên cuồng kia giống như bị ấn vào nút tạm dừng, mắt trợn trừng lên, toàn thân ngã gục về phía sau, máu tươi từ trên người chảy ra.
Trong không gian lập tức có một loại đình trệ,
“Ai bảo mày nổ súng hả?”
Một tên cướp đứng ở đầu khác tức giận hét lên.
“A, giết người rồi, cứu mạng a a!”
“Tôi không muốn chết. Tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi...”
“Để tôi ra ngoài đi, để tôi ra ngoài đi!”
Những người vốn đang ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đều đứng hết cả lên, chen lấn lên trước để chạy ra ngoài, mấy tên cướp dường như cũng không thật sự muốn giết người, bọn chúng chỉ là dũng mãnh sử dụng vũ lực để bức người quay lại thôi.
Không biết có phải mọi người đã đoán ra điểm này rồi không, lá gan lập tức to lên, thậm chí có người còn bắt đầu cướp súng.
Trong lúc hỗn loạn, có người hướng về phía Thời Sênh bên này, cửa sổ trước mặt bọn họ có thể trực tiếp thoát ra ngoài, so với đi cửa chính nhanh hơn nhiều
Phù!
Đường Ẩn suýt nữa thì không hít thở nổi, cái cô nghệ sĩ này là đến để hãm hại anh ta hay sao vậy?
…
Kim chủ tương lai Lục Thanh Vận, lúc này đang ngồi trên ghế phụ của chiếc xe ô tô tới đón hắn, hai tay khoanh trước ngực, hai chân gác lên trên xe, gương mặt mỉm cười, dường như đang rất vui vẻ.
Người đàn ông lái xe liếc mắt nhìn hắn mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa:
“Lục Thanh Vận, cậu không có chuyện gì cười mãi làm gì thế, tối nay có bị thẩm vấn hay không?”
Trong xe ô tô chỉ có âm nhạc an tĩnh nhẹ nhàng, hắn đã sớm đã quen với sự tra hỏi của người này, người bên cạnh không quan tâm là tình hình gì, trực tiếp chuyển chủ đề nói:
“Cậu vừa mới về nước đã đến cục cảnh sát dạo chơi một ngày rồi, tôi nói cậu không thể ít gây chuyện hơn được sao? Trong nước không như ở nước ngoài, tôi không có nhiều tinh lực như thế mà đi kéo cậu ra đâu, đừng có làm tôi giống như con thiêu thân nữa.”
“Hôm nay là cậu đến muộn, tôi mới nán lại ở đó lâu như thế.”
Người đàn ông nghẹn họng, anh ta nào biết hắn lại xui xẻo đến mức đi uống café cũng có thể gặp phải ăn cướp có súng, đúng là ngôi sao đen đủi mà.
“Cậu có biết cô gái hôm nay ở cùng với tôi là ai không?”
Lục Thanh Vận nghiêng đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt đó giống như viên ngọc đen đẹp đẽ nhất của thế gian lắng đọng lại, lung linh rực rỡ, vạn phần sáng chói.
“Ai cơ?”
Người đàn ông hạ ý thức hỏi lại, ánh mắt kỳ lạ lập tức hướng lên người Lục Thanh Vận:
“Không phải chứ, cậu lại hỏi tôi về con gái? Ha, tôi còn cho rằng cậu đã vặn vẹo không thể uống cong được nữa, chuẩn bị qua mấy năm nữa gả ra ngoài, tôi sẽ miễn cưỡng mà thu nhận cậu, thế mà lúc này cậu lại thông suốt rồi.”
“Mấy lời vô ích này của cậu tỷ lệ nghịch với giá trị sản lượng của công ty.”
“Lục Thanh Vận, lúc cậu không nói gì thì mới giống con người.”
Người đàn ông nghiến răng ken két trừng hắn, lại có thể mặt dày như thế, đúng là tên phá của trời không tiếc tay mà.
“Lúc cậu nói chuyện giống một tên...”
Lục Thanh Vận ngừng lại:
“Bệnh thần kinh.”
Người đàn ông nén lại sự tức giận, tại sao anh ta lại phải đi đến cục cảnh sát đón cái tên này cơ chứ? Để cho hắn ở đó tự mình kiểm điểm không phải là rất tốt hay sao?
Hừ! Để mi biết tay!