Boss Là Nữ Phụ

Chương 28 : Kim chủ, bao tôi đi! (8)

Ngày đăng: 22:04 28/04/20


Chương 28Kim chủ, bao tôi đi! (8)



Bi kịch chính là việc thử vai phim tiên hiệp của Thời Sênh mãi mà chẳng có động tĩnh gì cả, Đường Ẩn gọi điện thoại qua hỏi mới biết vai diễn đó đã được định rồi.



Kết quả này khiến cho Thời Sênh có chút ngoài ý muốn, suy cho cùng lúc đó Tống Hàn đối với cô có lẽ đã rất hài lòng rồi.



“Trừ nữ tam ra vẫn còn vai diễn gì khác nữa không?”



Bộ phim Tiên hiệp này rất là hot, về tình về lý cô đều không nên bỏ qua cơ hội tốt thế này.



Đường Ẩn ban nãy đã hỏi qua bên nhân viên công tác rồi, trực tiếp lắc đầu:



“Không có, đã định hết rồi.”



Phim của Tống Hàn luôn luôn rất nhiều người tranh, nói không chừng người ta vừa mới chuẩn bị đầu mối cho phim mới đã có người âm thầm đi cửa sau điều động nội bộ rồi.



“Nữ tam là ai thế?”



Nữ tam trong tình tiết bộ phim là một người mới, sau đó dựa vào độ hot của bộ phim này mà trực tiếp nhảy lên ba tuyến.



“Lâm San San.”



“Tôi nhổ!”



Mấy ngày nay không phải là Lâm San San đang vướng vào scandal sao? Sao lại vẫn còn có thời gian đi tranh nhân vật nữ tam?



Đường Ẩn đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi thong thả nói:



“Cô ta là đang nhắm vào cô, người sau lưng cô ta có chút lai lịch.”



“Lai lịch gì chứ?”



Thật sự tính ra Lâm San San và cô cũng không có thù gì lớn, điệu bộ ngày hôm nay là muốn cô sống tôi chết hay sao?



Đường Ẩn nhìn cô một cái:



“Lục Đại Bằng.”
“Có điều Lục tổng, ngài là rõ ràng chưa kính rượu tôi mà, ngài đây là đang nói oan cho tôi sao? Lục tổng, ngài không thể thấy tôi chỉ là một tiểu cô nương mà bắt nạt tôi a!”



“Giỏi cho một tiểu nha đầu mồm miệng lanh lợi như cô.”



Lục Đại Bằng tức giận cười, trực tiếp hung hăng nói:



“Sẽ có lúc cô cần phải cầu xin tôi, tới lúc đó chúng ta sẽ tính sổ.”



Lão không tin không trừng trị được một tiểu nha đầu, mấy người mới trẻ tuổi kiêu ngạo này, thật sự cho rằng cái giới này dễ lăn lộn như thế sao?



“Chú Lục muốn tính sổ với ai thế?”



Giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến từ sau lưng Lục Đại Bằng.



Cơ thể Lục Đại Bằng cứng lại một chút, biểu tình trên mặt thay đổi rất nhanh, sao mà hình như lão lại nghe thấy... tiếng nói của vị kia?



Không thể nào a, hắn không phải là đang ở nước ngoài sao? Thế nhưng, trừ hắn ra còn có ai có thể gọi chú Lục đầy sát khí như thế chứ?



Thời Sênh vốn dĩ là đứng đối diện với cửa lớn, vừa nhìn một cái là đã thấy người bước vào phía sau lưng Lục Đại Bằng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của hắn giống như mạ thêm một tầng ánh sáng, dường như là tiên nhân bước ra từ trong bức hoạ vậy, đôi mắt đen láy như mực, chỉ một cái nhìn là đã khiến cho người ta mất phương hướng trong đó.



Hắn không mặc âu phục mà mặc quần áo giản dị, đứng trong đám âu phục giày da, lễ phục xa hoa này lại khiến cho người ta cảm thấy cao ngất.



Mỗi bước đi của hắn dường như là đang dẫm lên trái tim người ta, đứng lại khiến cho người ta ngưỡng vọng như trên ngai vàng.



Giống như một vật phát sáng, không cần một câu một từ nào đã có thể thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người rồi.



Lục Đại Bằng nhìn thấy người đến là ai, tia hy vọng cuối cùng liền bị dập tắt.



Chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, da đầu tê rần, sống lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm rồi, cuồi cùng không thể không nhẫn nhục mà nói:



“Đại thiếu gia về lúc nào thế, sao lại không nói với chúng tôi một tiếng?”



Lục Thanh Vận đứng yên, vẻ mặt rạng rỡ, dường như nghìn hoa vạn hoa đang đua nhau nở:



“Tôi quay về lúc nào còn phải báo cáo với chú Lục sao?”