Boss Là Nữ Phụ

Chương 297 : Tường vi máu (23)

Ngày đăng: 22:11 28/04/20


Thời Sênh chẳng hỏi Tây Ẩn vì sao không từ mà biệt, bởi có những chuyện không nên hỏi thì hơn.



Cho dù đã xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn ở bên, là đủ rồi.



Lúc Thời Sênh và Tây Ẩn trở về, bên ngoài thành cổ có người đang chờ, thấy Thời Sênh quay về liền tiến đến.



"Điện hạ, Thân Vương nói người nên qua chỗ Thụy Y Điện hạ tá túc một thời gian ạ!" Rồi người hầu ấy đưa cho Thời Sênh một chùm chìa khoá.



Thời Sênh gật đầu, "Cha nuôi có thể xử lí ổn thoả chứ?"



Chắc hẳn Khắc Nhĩ định moi thông tin gì đó từ miệng cô ta?



"Yên tâm đi ạ, Thân Vương có chuyện gì mà không xử lí ổn thoả đâu!" Người hầu kia tỏ vẻ tôn sùng, đồng thời dòm dòm Tây Ẩn đứng kế bên, lập tức hít một hơi lạnh… "Điện hạ, Thân Vương nói người qua tới chỗ Thụy Y Điện hạ thì gọi điện thoại cho ngài ấy!"



"Ừ, ta biết rồi, ngươi trở về đi!"



Người hầu kia bước qua một bên, cung tiễn xe của Thời Sênh rời đi.



Thụy Y có nơi ở riêng, nhưng không phải là thành cổ mà là một dạng biệt thự nhỏ.



Thụy Y không có ở đây, nên Thời Sênh bước thẳng vào trong.



"Anh muốn ở đây với em sao?" Thời Sênh nhìn Tây Ẩn đang thay giày, hỏi như đang cười.



Vành tai Tây Ẩn đỏ ửng, nhưng sắc mặt không thay đổi, "Ừ."



"Không sợ em làm gì anh sao?" Cô áp sát Tây Ẩn, ngọt ngào hỏi.



Tây Ẩn thoáng ngưng lại chút, ngẩng đầu nhìn cô, chân thành đáp: "Em vui là tôi vui".



Nếu điều đó khiến cô vui, thì hắn cũng sẵn lòng.



Thời Sênh đứng thẳng người, véo má hắn: "Học được cách tán tỉnh người ta rồi đấy."



Tây Ẩn mặc cô cứ véo má mình, miệng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, đong đầy yêu thương.



"Em đi gọi điện cho cha nuôi, anh lên chọn phòng đi, phòng có cửa màu đỏ là phòng của Thụy Y."



Tây Ẩn nghe lời, đi lên tầng. Còn Thời Sênh ở lại phòng khách tìm điện thoại, gọi qua số thư phòng của Khắc Nhĩ.



Khắc Nhĩ dường như cũng đang chờ điện thoại của Thời Sênh, vừa nghe tiếng chuông liền bắt máy.




Thời Sênh nhấn nút, kết thúc chữ cuối cùng, gập máy tính lại, kết quả là vừa quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt đang đỏ ửng của Tây Ẩn.



Thời Sênh: "…"



Vừa rồi bản cô nương có trêu chọc gì hắn đâu? Nhưng… rất đáng yêu, khiến bản cô nương… không chịu nổi nữa.



Đẩy ngã đẩy ngã…, cuối cùng Thời Sênh vẫn không làm gì được. Vì Thụy Y đã về, cứ liên tục kêu réo ngoài cửa.



Sao cha đã nói không cho tên này qua đây nữa rồi mà?



"Đừng gõ nữa! Đm!" Thời Sênh bực mình, cầm chiếc gối ném mạnh vào tường.



Tây Ẩn cúi đầu mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.



Thời Sênh với tay, kéo chiếc chăn che kín người Tây Ẩn, xác định che chắn kín rồi mới bước xuống giường ra mở cửa.



Cửa vừa mở, Thụy Y đã xông vào, trên tay cầm cây chổi chẳng biết lôi ra từ đâu.



"Gian phu ở đâu? Tiểu công chúa, em đừng để đám đàn ông gạt. Em thích thằng nào, cũng phải để anh ngó qua đã mới được!"



Thời Sênh kéo vạt áo hắn, ngăn hắn bước qua chỗ giường, đẩy hắn ra ngoài cửa.



"Tiểu công chúa, sao em có thể rũ bỏ anh trai như vậy chứ?" Thụy Y lật mặt nhanh hơn trở bàn tay.



Công chúa nhỏ có người yêu, không thích hắn nữa.



Nghĩ đến điều ấy, mặt Thụy Y càng ấm ức hơn, đưa chân chèn cửa liếc vào trong.



Hắn muốn xem thử là tên mặt trắng nào mặt dầy dám dụ dỗ em gái hắn.



Thời Sênh thấy nhức hết cả đầu. Chắc là phải nện hắn một trận quá, tên này không đánh không trị được mà.



Đương nhiên là cô không thể nào mất nhân tính mà đánh chết hắn được, chỉ đánh vài cái tượng trưng thôi, rồi xô hắn ra khỏi cửa.



Thế rồi chẳng biết hắn ở ngoài la hét ra sao, mà to giọng đến mức khiến người ta muốn giết chết hắn.



Thời Sênh giữ chặt cửa phòng, quay đầu nhìn Tây Ẩn.



Cô chỉ muốn được ngủ với người đàn ông của mình thôi, sao lại khó khăn thế này?