Boss Là Nữ Phụ
Chương 298 : Tường vi máu (24)
Ngày đăng: 22:11 28/04/20
"Chào, tiểu công chúa, tối qua em ngủ có ngon không?"
Mới sáng sớm, Thụy Y đã chặn ngoài cửa phòng Thời Sênh, khuôn mặt đẹp trai cười toe toét, nhưng không quên dòm ngó vào bên trong.
Thời Sênh: "…" Hắn ngồi ngoài này gào cả đêm, cô căn bản không ngủ một chút nào!
Vậy mà bây giờ còn không biết ngại hỏi như thế.
Đúng là mặt dày mà.
Hôm nay lại phải nhờ cha nuôi lôi cổ hắn về mới được. Chọc cho bản cô nương tức chết mất.
Tây Ẩn bước từ trong phòng ra, ngẩng mặt chào Thụy Y. Thụy Y liền nghiêm mặt, quan sát Tây Ẩn như đánh giá một món hàng nào đó.
"Ngoài đẹp trai, cũng đâu có gì nổi bật đâu?" Thụy Y nhận xét.
"Đẹp trai là đủ rồi!" Thời Sênh tiếp lời hắn.
Thụy Y ai oán nhìn sang, "Sao tiểu công chúa có thể nhìn người thiển cận như vậy?"
"Em là người thiển cận như vậy đó." Thời Sênh cứng đầu.
Thụy Y: "…"
Thụy Y giơ tay định túm Thời Sênh, cô liền lùi lại một bước, "Nói thì nói, anh động tay động chân làm gì."
Thụy Y: "…"
Công chúa nhỏ, em thay đổi rồi. Trước đây em còn cho anh ôm, bây giờ em có người yêu rồi, ôm cũng không cho anh ôm nữa.
Đau lòng chết đi được.
"Hắn có gì tốt chứ?" Thụy Y lên án.
"Đẹp trai!"
Thụy Y cảm thấy như tim mình có ngàn mũi kim chích, còn người đàn ông lạ mặt kia đang được công chúa nhỏ bảo vệ, vẫn trưng bộ mặt dương dương đắc ý.
Mình phải giết hắn, hắn đã cướp mất công chúa nhỏ nhà mình.
Nhưng cuối cùng Thụy Y vẫn bị quản gia tới lôi về.
Người Huyết Tộc kéo đến ngày càng nhiều, người đến càng sau, thân phận càng cao.
Ngải Duy bỗng thấy mình lạc lõng giữa đám đông, không khí ở đó khiến cô ta cảm thấy bức bối ngạt thở.
...
Thời Sênh lái xe, chạy vòng quanh thành cổ, giờ chỉ vừa bắt đầu, nhưng phần quan trọng thì tối mới tới, nên cô vẫn chưa muốn vào.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy nữ chính chạy ra từ thành cổ.
Ôi đệt, sao nữ chính lại đến đây?
Ngải Duy chạy qua xe của cô, khuôn mặt có phần trắng bệch. Thời Sênh liền đuổi theo.
"Đi đâu vậy?" Xe đột ngột đổi hướng, Tây Ẩn đưa mắt nhìn cô.
"Đi coi kịch!" Thời Sênh vẫn cứ đuổi theo nữ chính.
Ngải Duy chạy được một đoạn liền dừng lại, thấy xung quanh không có ai, nên chui vào cánh đồng hoa tường vi ở phía xa.
Cánh đồng hoa tường vi này như nối liền với đường chân trời, hoa ở đây nở tươi đẹp hơn hẳn những nơi khác.
"Rời khỏi đây đi!" Tây Ẩn đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh đang định mở cửa xe liền dừng tay, "Sao vậy?"
"Anh không thích mùi vị ở đây chút nào!" Tây Ẩn nhíu mày, giống như con nít đang hờn dỗi vậy.
Thời Sênh: "…"
Chẳng phải cũng là mùi hoa sao, có gì lạ đâu chứ?
Đồ hâm!
Tuy nghĩ như thế, nhưng cô vẫn nổ máy rời khỏi đó.
Tây Ẩn nhìn cánh đồng hoa càng ngày càng xa qua gương chiếu hậu.
Không biết gió từ đâu thổi tới, thổi cánh đồng hoa dạt dào như sóng biển, ùn ùn dâng trào như muốn ập về phía này. Tây Ẩn thò tay ra ngoài, cánh đồng hoa ở phía sau bỗng nhiên bình lặng trở lại.