Boss Là Nữ Phụ
Chương 319 : Thê chủ sủng quân (3)
Ngày đăng: 22:12 28/04/20
Nữ hoàng nhìn có vẻ khá lớn tuổi, tóc mai cũng đã có vài sợi bạc, khuôn mặt nghiêm túc, không giận tự uy, nếu muốn để cho Thời Sênh phải hình dung, thì chính là loại hình tượng cô giáo cứng ngắc kia.
Vào triều là một chuyện rất khô khan buồn chán, toàn bộ quá trình Thời Sênh đều giống như đi vào cõi thần tiên. Mãi đến khi bị nữ hoàng chỉ đích danh, cô mới khó khăn kéo suy nghĩ đang loạn như ngựa hoang vừa được tháo cương quay về.
"Mấy ngày gần đây thân thể của vi thần không được khỏe, không thể làm lụng vất vả." Thời Sênh trả lời có khuôn có dạng, nhưng khẩu khí rõ ràng là qua loa chiếu lệ.
Nữ hoàng: "..." Vừa nãy vị thừa tướng này của bà đã hơi mất hồn, bây giờ lại còn mượn cớ có lệ này để trả lời bà.
Thừa tướng muốn làm gì?
Bắt đầu tạo phản sao?
Mặc dù biết đối phương chỉ đang trả lời cho có, nhưng nữ hoàng vẫn phải đáp lại theo lời của cô, "Ái khanh làm lụng vất vả vì nước, cũng không nên để thân thể bị mệt mỏi, phải tĩnh dưỡng cho tốt."
Thời Sênh kéo khóe miệng, cười đến không hề có thành ý, "Tạ ơn bệ hạ quan tâm."
"Trong nhà cũng không có ai chăm sóc, chi bằng trẫm ban thưởng mấy mỹ nhân cho ái khanh. Thân thể của ái khanh không được khỏe, chúng cũng có thể chăm sóc tốt cho ái khanh."
Thời Sênh: "..." Chăm sóc là giả, giám thị mới là thật đi?
Đây cũng không phải lần đầu tiên nữ hoàng muốn nhét người vào chỗ nguyên chủ. Trước đây nguyên chủ luôn tìm các loại lý do để cự tuyệt. Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, "Tạ long ân của bệ hạ."
Ánh mắt nữ hoàng nhìn Thời Sênh đã giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Thừa tướng nhà mình sẽ không bị người khác đánh tráo chứ?
Vào triều thì thất thần, từ chối làm việc, bây giờ ngay cả đưa người mà nàng cũng nhận…
Không được, phải điều tra lại kỹ càng mới được.
Vẻ mặt của những người khác cũng có chút kỳ quái, trong lòng bắt đầu vang lên âm thanh tính toán lách tách.
"Nếu thân thể của thừa tướng không được khỏe, chuyện này liền để Ninh vương làm đi."
Khương Chỉ nhíu mày, vừa rồi nữ hoàng nói đến thiên tế sắp tới, mục đích là cầu phúc để thu hoạch vụ mùa thu, cầu cho bách tính có cuộc sống ấm no.
Tất nhiên là một người hiện đại, nàng sẽ không tin điều này.
Sản lượng lương thực ở cổ đại rất thấp, hơn nữa lại có quá ít chủng loại, chưa nói đến bách tính bình thường cũng không có ruộng đất, mùa đông vừa đến, lập tức có vô số người chết đói.
Khương Chỉ rất muốn phổ cập một chút khoa học kỹ thuật cho những người này, chỉ ra cái gì gọi là giống cây lương thực khoa học. Nhưng hiện tại nàng mới vừa lấy được sự tín nhiệm của nữ hoàng, cái ý niệm này, rất nhanh liền bị nàng đè xuống.
"Dạ, nhi thần nhất định sẽ không phụ sự phó thác của mẫu hoàng."
Lần này nữ hoàng đúng là tốn công nhọc sức, bảy người đàn ông, mỗi người một vẻ.
Hoặc là quyến rũ, hoặc là đáng yêu, hoặc là vững vàng...
Thực sự rất đúng với câu: mặc cho quân lựa chọn.
Không nghĩ tới bản cô nương còn có thể có một ngày như vậy.
Dung mạo đều thuộc hàng trung thượng, tùy tiện chọn một người, thả vào một nhà bình thường, thì cũng thuộc dạng được sủng ái tới tận trời.
"Cái kia..." Thời Sênh không có đi qua, chỉ là tùy tiện phẩy tay một cái, "Các ngươi cứ tùy tiện sắp xếp cho bọn họ làm cái gì thì làm."
Tổ hợp nhị Nguyệt: "..." Tùy tiện làm cái gì đó là làm cái gì?
Tính tình của Ánh Nguyệt hoạt bát hơn Đới Nguyệt một chút, vì vậy không ngại học hỏi kẻ dưới.
Thời Sênh khoát khoát tay, "Dù sao cũng đừng để cho ta thấy bọn họ là được."
Ánh Nguyệt: "..." Vậy ngài cần gì phải mang bọn họ về nhà chứ!
Đây không phải là làm điều thừa sao?
Thời Sênh đứng hơi xa bảy chú lùn, nên những lời cô nói, người bên kia cũng không nghe được.
Chờ bọn hắn nhìn thấy Thời Sênh dẫn theo Đới Nguyệt rời đi, bảy chú lùn lập tức luống cuống, "Ánh Nguyệt cô nương, làm sao thừa tướng lại đi rồi, đêm nay thừa tướng muốn thị tẩm người nào?"
Thị tẩm à?
Nằm mơ đi, chưa nói đến chuyện đại nhân của bọn họ luôn giữ mình trong sạch, mà chỉ bằng mấy người này là do nữ hoàng ban cho, đại nhân cũng sẽ không để cho bọn họ thị tẩm.
Đương nhiên những lời này Ánh Nguyệt không thể nói ra, dù sao thì những người này cũng là do nữ hoàng ban cho.
"Mấy ngày gần đây thân thể đại nhân không được khỏe, không nên lao lực nhiều, mời các vị công tử đi theo ta."
"Chúng ta có thể chăm sóc thừa tướng đại nhân." Một vị công tử trong đó có chút không cam lòng nói.
"Bệ hạ để cho chúng ta tới đây là để chăm sóc cho thừa tướng đại nhân. Đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta, Ánh Nguyệt cô nương xin hãy nói với thừa tướng đại nhân..."
Sắc mặt của Ánh Nguyệt đen như đít nồi, thật sự là không thể nào hiểu nổi đại nhân đem những người này về làm gì.
"Đại nhân cần tĩnh dưỡng. các vị công tử không cần phải nói nữa. Đến khi đại nhân muốn gặp các ngươi, tất nhiên sẽ gọi các ngươi đến."