Boss Là Nữ Phụ

Chương 320 : Thê chủ sủng quân (4)

Ngày đăng: 22:12 28/04/20


"Đại nhân, mấy lần trước không phải là ngài đều cự tuyệt nữ hoàng sao, lần này thế nào..." Đới Nguyệt hầu hạ Thời Sênh cởi triều phục.



Thời Sênh tiện tay kéo mũ quan trên đầu, cười đầy tà khí với Đới Nguyệt, "Sau này ta muốn buông lỏng một chút, phải dựa vào bọn họ."



"Dạ?" Đại nhân đang nói gì vậy.



Thời Sênh đưa cho nữ hoàng một quyển tấu sớ, tỏ vẻ thân thể mình không tốt, cần nghỉ một thời gian dài để tĩnh dưỡng, có chuyện gì khẩn cấp, nữ hoàng có thể phái người đến phủ chuyển lời cho cô.



Tổng kết một chút chính là ——



Ông đây không vào triều, việc nhỏ chớ làm phiền, quyền lực thì nhất quyết không tha.



Nữ hoàng có chút không rõ thừa tướng nhà mình đang muốn làm cái gì, trước mắt chỉ có thể đồng ý, để cho bảy người kia nhân cơ hội tra xét.



Nhưng mà bảy người này ngay cả mặt của Thời Sênh cũng không thấy.



"Đới Nguyệt, mấy người kia thế nào?" Thời Sênh vừa uống cháo vừa hỏi Đới Nguyệt đang hầu ở bên cạnh.



"Thuộc hạ đều đã phái người theo dõi, sẽ không truyền ra tin tức gì."



Thời Sênh để bát xuống, lau miệng, "Chúng ta đi qua nhìn một chút."



Đới Nguyệt: "!!!" Đại nhân ngài đừng nghĩ quẩn trong lòng.



Ánh Nguyệt sắp xếp cho những người này ở trong một đại viện, bọn họ mỗi ngày cũng giống như con gái cổ đại.



Ăn uống rồi ngủ nghỉ.



Rãnh rỗi đến phát sợ.



Đới Nguyệt nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ tối, đột nhiên có chút không rõ rốt cuộc chủ nhân nhà mình đang suy nghĩ điều gì.



"Ta thấy bọn hắn có vẻ hơi rảnh rỗi." Sau khi Thời Sênh xem xong, vuốt cằm, gương mặt không có ý tốt, "Tìm chút chuyện cho bọn hắn làm."



"Đại nhân... Tìm chuyện gì cho bọn họ?" Ánh Nguyệt cảm thấy nếu mình không hỏi, thì thật sự không biết nên xuống tay như thế nào.



"Hạ nhân trong phủ thừa tướng cũng nên được nghỉ rồi."



Ánh Nguyệt: "..." Sẽ không phải như những gì nàng nghĩ chứ?



Ánh mắt Thời Sênh đang nói cho Ánh Nguyệt, chính là như nàng nghĩ đấy, "Nói cho bọn hắn biết, nếu ai làm việc tốt, liền có cơ hội gặp ta."



Ánh Nguyệt mơ mơ hồ hồ không hiểu gì, đi tuyên bố chính sách mới của Thời Sênh.



Nghe được phải làm việc nhà thật tốt mới có thể gặp Thời Sênh, khuôn mặt của bảy người đều xị xuống.




Khi Khương Chỉ bị chuyện tế thiên làm cho bận rộn đến choáng đầu hoa mắt, thì Thời Sênh lại ở trong phủ thay đổi cách giày vò mấy tên nam sủng.



Nhìn dáng vẻ thê thảm của bọn họ, Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt đều rất thương hại.



Đại nhân quả nhiên vẫn không biết thương hoa tiếc ngọc.



Cũng không biết sau này ai có thể lọt vào mắt của đại nhân...



Cuối cùng có người chịu không nổi, tự động đưa ra đề nghị muốn rời đi, làm sao Thời Sênh có thể đồng ý, đi một đợt thì sẽ phải đến đợt thứ hai thôi.



Sử dụng câu nói nguyên gốc của Thời Sênh chính là ——



Đã vào Quân phủ mà lại muốn đi ra ngoài? Có thể! Nằm ngang mà ra.



Nằm ngang là cái gì, là người chết!



Bảy người đều sợ hãi, bên ngoài có lời đồn thừa tướng bạo ngược thành tính, đúng là không có lửa thì sao có khói. Tại sao trước đây bọn họ lại nhận nhiệm vụ này chứ.



Gặp phải một kẻ háo sắc, còn hơn gặp phải một người có thủ đoạn độc ác.



"Đại nhân, ngài đã nghe nói chưa?" Ánh Nguyệt vội vàng từ ngoài phủ tiến vào.



"Cái gì." Thời Sênh cầm bút lông, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.



Dù sao cô cũng đã ở cổ đại nhiều năm như vậy, kết quả viết một chữ bằng bút lông lại giống như chó cào.



Ánh Nguyệt nhìn cái chữ không biết là chữ gì kia, trong lòng càm thấy vô cùng kỳ quái, đại nhân đang luyện loại thư pháp gì vậy?



Thời Sênh mặt không đổi sắc vò mảnh giấy thành một cục rồi ném xuống đất.



Ánh Nguyệt thu hồi tầm mắt, "Mấy ngày trước không phải thuộc hạ đã nói Ninh vương đi đến núi Vạn Nguyên mời đạo trưởng đến chủ trì thiên tế sao?"



"Ừ?" Lẽ nào nữ chính coi trọng đạo trưởng?



"Chẳng biết làm sao Ninh vương lại đắc tội với đạo trưởng, không thể mời được đạo trưởng tới. Nữ hoàng phái người người khác cũng không mời được. Nữ hoàng vô cùng giận dữ." Ánh Nguyệt nhanh chóng kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.



Thời Sênh vẽ một con rùa xuống giấy tuyên thành.



Ánh Nguyệt: "..." Đại nhân, rốt cuộc là ngài có nghe ta đang nói cái gì không.



Còn nữa ngài đang vẽ cái gì vậy?



Đại nhân rốt cuộc là ngài đang luyện loại thư pháp kỳ lạ gì vậy, vì sao thuộc hạ hoàn toàn xem không hiểu.