Boss Là Nữ Phụ
Chương 324 : Thê chủ sủng quân (8)
Ngày đăng: 22:12 28/04/20
Bên cạnh cũng không biết là người nào nhanh tay, đưa một bầu rượu tới cho Thời Sênh.
Thời Sênh nắm cằm của người kia, làm cho nàng há miệng, liền đổ rượu vào trong miệng nàng.
"Róc rách róc rách... Ộc ộc ộc... Ừng ực ừng ực..."
Âm thanh uống rượu và nuốt xuống trở nên vô cùng chói tai trong đại điện. Đám người xung quanh cũng không dám thở mạnh.
Ngay cả hoàng thái nữ và Khương Chỉ ở bên cạnh cũng bị hành động thô bạo này của Thời Sênh làm cho kinh sợ.
Thừa tướng đại nhân...
Vị trí của Linh Ước vừa vặn có thể nhìn thấy gò má Thời Sênh.
Làn da của nàng trắng hơn người bình thường một chút, lúc này lại giống như mạ lên một lớp ánh sáng mịn màng. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra vui buồn, nhưng hắn lại cảm thấy bây giờ nàng đang rất tức giận.
Thời Sênh liên tục đổ vài bầu rượu rồi mới buông cô gái kia ra, đưa tay vỗ vỗ gò má của nàng ta, "Còn muốn uống nữa không?"
"Nấc..." Cô ta nấc lên mấy cái, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu.
Bốp ——
Choang——
Bầu rượu đổ trên mặt đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Nàng đứng trên những mảnh vỡ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua mấy người xung quanh, "Những người vừa nói năng lỗ mãng, là muốn tự mình uống, hay để bản tướng tới giúp các người."
Tĩnh lặng.
Giống như bị ai đó nhấn nút tạm dừng.
Một lúc sau, mới có người sợ hãi trả lời, "Tự uống, tự uống, đi lấy rượu, nhanh đi."
"Quân tướng bớt giận."
Rất nhanh liền có người đưa rượu lên, một đám người tranh nhau lên uống chỉ sợ bị rớt lại phía sau.
Ngay cả nữ hoàng cũng không dám tùy tiện đắc tội thừa tướng, làm sao bọn họ đắc tội nổi.
"Đừng quên thân phận của các ngươi, thân phận của hắn." Thời Sênh ném lại những lời này, liền nhấc chân đi ra khỏi đại điện.
Trong lòng một đám người lại càng sợ hãi.
Mới vừa rồi bọn họ là uống nhiều nên có chút choáng váng, thấy mỹ sắc liền quên mất vị này chính là đạo trưởng ở núi Vạn Nguyên.
Đâu phải người thường.
Một đám người lại vô cùng lo sợ đi xin lỗi Linh Ước.
Thời Sênh vung thiết kiếm lên, chém về phía Khương Chỉ.
Thời Sênh cảm giác được một lực cản rất lớn, thiết kiếm giống như bị một loại sức mạnh gì đó hút đi. Nàng gần như xuất ra sức lực toàn thân mới đè được thiết kiếm xuống.
"Đinh —— "
Tay của Thời Sênh đột nhiên bị lệch qua một bên. Thiết kiếm lướt qua đầu vai của Khương Chỉ, cắm xuống mặt đất bên cạnh.
"Xoạt xoạt —— "
Ám khí bay tới từ phía trước, ép Thời Sênh kéo ra một khoảng cách với Khương Chỉ.
Một bóng người màu đen từ chỗ xa nhanh chóng xẹt qua, ôm lấy Khương Chỉ trên mặt đất, nhún người mấy cái, biến mất trong bóng đêm.
"Mẹ nó chứ!" Một kiếm của Thời Sênh chém ở trên hòn non bộ bên cạnh, hòn non bộ choang một tiếng rồi vỡ vụn.
Nữ chính trâu bò nhỉ!
Bất kể lúc nào cũng có người tới cứu.
"Nóng..."
Thời Sênh thu kiếm, xoay người trở lại bên Linh Ước. Y phục của hắn vốn đã bị Khương Chỉ cởi ra, bây giờ lại bị hắn lôi kéo một hồi, liền lộ ra xương quai xanh tinh xảo khêu gợi.
Thời Sênh trầm mặt gói hắn lại thật kỹ lưỡng, cuối cùng liền bế ngang người ra khỏi cung.
Trở lại phủ thừa tướng, Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt nhìn Thời Sênh ôm một người đàn ông về, gương mặt đều rất hoảng sợ.
Đại nhân ôm người đàn ông từ đâu về thế này.
"Đi mời đại phu."
Đới Nguyệt đi mời đại phu, Ánh Nguyệt đi theo Thời Sênh vào phòng.
Chờ đến lúc Thời Sênh đặt người lên trên giường, Ánh Nguyệt mới nhìn rõ mặt của người ở trên giường.
"Đại nhân..." Ánh Nguyệt nói cũng không lưu loát, "Sao ngài lại mang Linh Ước đạo trưởng về phủ?"
Không phải là đại nhân đi tham gia cung yến đón gió tẩy trần cho Linh Ước đạo trưởng sao? Tại sao lại trực tiếp bắt người trở về thế này.
Linh Ước đạo trưởng nhìn có vẻ...
Còn có chút không bình thường.
"Đi mang chút nước đến đây." Thời Sênh liếc mắt trừng Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt nhanh chóng ngậm miệng, đi ra ngoài múc nước.