Boss Là Nữ Phụ

Chương 325 : Thê chủ sủng quân (9)

Ngày đăng: 22:12 28/04/20


"Đại nhân, vị công tử này..."



Đại phu mồ hôi lạnh đầm đìa chẩn bệnh. Ánh mắt của thừa tướng đại nhân cũng sắp có thể kết thành băng rồi, thật đáng sợ.



"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Đới Nguyệt nhắc nhở đại phu.



Đại phu lau lau mồ hôi trên trán, "Thứ mà vị công tử này trúng phải chính là Thiên Kiều Hoan có tính chất mãnh liệt, không có giải dược..."



"Cạch!" Chén trà bên cạnh Thời Sênh bị cô quét xuống đất, "Đám người kia thật to gan."



"Đại nhân..." Ánh Nguyệt kêu một tiếng.



Thời Sênh hít thở sâu một hơi, "Thật sự không còn cách nào sao."



Đại phu kiên trì lắc đầu, "Công tử cũng không phải là trực tiếp trúng Thiên Kiều Hoan, mà là một loại Hợp hoan tán có dược tính ôn hòa hơn xung đột với một loại dược vật có sẵn trong cơ thể của công tử được gọi là Tu Hòa Thảo..."



Đại phu dừng lại một chút, dư quang liếc nhìn vẻ mặt của Thời Sênh, cẩn thận trả lời, "Dược tính của loại thuốc này, còn lợi hại hơn trực tiếp trúng Thiên Kiều Hoan."



"Không thể nhẫn nhịn được sao?"



"Ta xem công tử là người tập võ, nếu như nhẫn nhịn để qua... Thì một thân công phu này cũng bị phế mất."



"Nghiêm trọng vậy sao?" Thời Sênh nhíu mày.



Đại phu thành thật gật đầu, loại thuốc Thiên Kiều Hoan có dược tính mãnh liệt này ngay cả khi được pha loãng, thì dược hiệu đến người thường cũng khó khống chế được, chứ chưa nói đến chuyện loại thuốc này chưa từng được pha loãng.



"Đi mời toàn bộ đại phu trong kinh thành tới đây cho ta, ngự y..." Thời Sênh đột nhiên dừng lại, cau mày.



Nếu đại phu đều nói là không có giải dược, nếu nàng tìm nhiều người đến như vậy mà vẫn không có giải dược…



Đoán chừng tin đồn sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.



"Đại nhân?" Đây là mời hay là không mời?



Cuối cùng Thời Sênh vẫn để cho người đi mời đại phu đến, nhưng mà tất cả mọi người đều phải bịt kín mắt.



Chỉ là những người này đều có ý kiến giống như những gì vị đại phu thứ nhất nói.



Không có giải dược.



Thời Sênh giận đến mức thiếu chút nữa là lôi thiết kiếm ra chém người.



"Các ngươi đều đi ra ngoài đi." Thời Sênh phất tay một cái.



Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt nhìn nhau vài giây, rời khỏi gian phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.



Thời Sênh nhìn Linh Ước đang không có ý thức trên giường, mặt đầy vẻ rối rắm.



Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể dưới tình huống không có linh lực mà vẫn xác định được hắn có phải là Phượng Từ hay không.




Ngược lại Linh Ước có chút không tự nhiên.



"Đại nhân của các ngươi đâu?"



"Đại nhân đã tiến cung rồi ạ." Một thiếu niên trong đó trả lời.



Linh Ước nheo mắt, trong con ngươi lưu chuyển một luồng sáng lạnh.



Hắn quay đầu nhìn quanh gian phòng một chút. Cách trang trí ở nơi này vừa nhìn liền biết đây chính là căn phòng của chủ nhân ngôi nhà này. Tối hôm qua hắn lại ở đây...



"Đại nhân của các ngươi có mấy thị quân?"



Hỏi xong Linh Ước liền hối hận, tự dưng hắn lại đi hỏi chuyện này làm gì.



Nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng không thu lại được.



"Bên người đại nhân không có bất kỳ người nào. Công tử yên tâm, ngài là người đầu tiên của đại nhân."



"Đới Nguyệt cô nương." Hai thiếu niên đồng thời cúi người hành lễ.



"Thu dọn xong chưa?"



"Đã xong rồi."



"Đi xuống đi, nhớ kỹ quy củ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói."



"Vâng." Hai thiếu niên lui ra khỏi gian phòng.



Lúc này Đới Nguyệt mới mang theo ý cười nhìn về phía Linh Ước, "Công tử có muốn dùng bữa không."



Nếu không phải thấy đồ mà vừa nãy bọn họ lấy ra ngoài, nàng còn tưởng rằng tối hôm qua đại nhân chưa làm gì cơ.



Nhưng thân phận của Linh Ước công tử có chút phiền phức...



Trong đầu Linh Ước vẫn còn vang vọng câu nói vừa nãy của Đới Nguyệt.



Bên người nàng cũng không có một người nào.



Nàng thân là thừa tướng, cho dù không có chủ quân, thì cũng nên có thị quân chứ.



"Công tử?"



Linh Ước hoàn hồn, sắc mặt hoàn toàn không nhìn ra cái gì, "Ta muốn vào cung, có thể phiền cô nương..."



"Đại nhân nói, ngài cứ an tâm đợi ở đây, những thứ khác ngài không cần quan tâm, đại nhân sẽ giải quyết."



Linh Ước: "..."