Boss Là Nữ Phụ
Chương 326 : Thê chủ sủng quân (10)
Ngày đăng: 22:12 28/04/20
Hôm nay lúc lâm triều, một đám người đều còn có chút chóng mặt, tối hôm qua uống nhiều rượu quá.
Nhưng khi bọn họ thấy một cô gái đang chậm rãi đi về phía bên này, thì tất cả đều lạnh run.
Làm sao hôm nay nàng lại vào triều?
Tầm mắt Thời Sênh đảo qua mặt của những người này, khóe môi nhếch lên nở nụ cười châm chọc.
Mọi người bị nhìn như thế đều cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng Thời Sênh không nói một câu nào thoải mái đi đến vị trí của mình, không định làm khó dễ người khác.
Vẻ mặt của nữ hoàng vô cùng âm trầm bước vào, khiển trách tất cả mọi người một trận, ngay cả hoàng thái nữ cũng không tránh khỏi việc bị trách phạt.
"Người của núi Vạn Nguyên mà cũng dám trêu chọc, trẫm thấy các ngươi chán sống rồi phải không."
Người bên dưới hận không thể vùi đầu vào khe hở dưới đất. Ai bảo vị tiểu đạo sĩ kia dễ nhìn như vậy...
Là lỗi của họ sao.
"Đều đi xin lỗi cho trẫm. Nếu như Linh Ước đạo trưởng không tha thứ cho các ngươi, thì các ngươi cũng không cần tới gặp trẫm nữa."
"Bệ hạ..."
Nữ hoàng nổi giận, "Bệ hạ cái gì mà bệ hạ, ai có ý kiến?"
"Bệ hạ, không thấy Linh Ước đạo trưởng ở đâu nữa." Người vừa mới nói ra câu kia, kiên trì nói hết câu.
Đại điện trong nháy mắt trở nên trầm mặc, sau đó chính là âm thanh nữ hoàng đập vỡ đồ đạc.
"Tối hôm qua là ai đưa đạo trưởng trở về?" Phát giận xong, nữ hoàng mới tỉnh táo lại.
"Là hoàng thái nữ và Ninh vương."
Hoàng thái nữ lập tức phản bác, "Nhi thần chỉ đưa đến nửa đường thì mẫu hoàng liền phái người đến truyền nhi thần đi, còn phần sau là đạo trưởng đi cùng với Ninh vương, Ninh vương đâu?"
Lúc này mọi người mới phát hiện Ninh vương không vào triều.
Thời Sênh ngáp một cái, nghe những người này ngươi một lời ta một lời trốn tránh trách nhiệm, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt lại càng trở nên sâu hơn.
Cuối cùng nữ hoàng để cho người đi đến phủ Ninh vương tìm người. Nữ hoàng tức giận đến choáng váng cả đầu, được đỡ đi về phía sau nghỉ ngơi.
Chờ nữ hoàng rời đi, Thời Sênh mới sửa lại xiêm y một chút, đi tới chính giữa điện, cao giọng hỏi: "Tối hôm qua là ai hạ thuốc Linh Ước."
"Thừa tướng, lời này của ngài có ý gì." Hạ thuốc gì?
"Đủ rồi." Bỗng nhiên Thời Sênh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Ai rót ly rượu đó?"
Một vị quan viên trong số đó nhấc tay, rượu là do nàng rót.
Thời Sênh để cho nàng đứng ra, hỏi tiếp từng vấn đề một, rất nhanh đã có năm sáu người bị chọn ra ngoài.
Trong đó còn có một người là người của phe mình, "Thừa tướng, ta dám dùng nhân phẩm để thề, tuyệt đối không phải là ta hạ thuốc."
Thời Sênh nhìn nàng một cái, lôi ra tin tức của người này ở trong trí nhớ, là người ủng hộ trung thành của đảng thừa tướng. Người này là người trong một chi khác của Quân gia, cho nên nàng cũng không dám nói dối.
Thời Sênh không nói gì, nhưng lại rời khỏi trước mặt của người nọ.
Những người khác cũng học dáng vẻ của nàng thề.
Tất cả mọi người đều nói không phải là mình hạ thuốc.
"Vậy thì thật thú vị, thuốc kia còn có thể tự mình rơi vào trong chén rượu à?" Thời Sênh cười nhạt, "Nếu như các ngươi không nhớ ra, liền cùng nhau chịu tội đồng lõa đi."
Mấy người nhìn nhau, vị Hà đại nhân hơi mập mạp kia xoay tròn đôi mắt nhỏ, đột nhiên thốt ra, "Thừa tướng, còn có một người chạm qua chén rượu."
"Là ai."
"Hoàng thái nữ." Hà đại nhân hạ giọng nói.
Vừa rồi hoàng thái nữ đã đi theo nữ hoàng, bây giờ không có ở trong đại điện.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn sang, gương mặt của Hà đại nhân rất thành khẩn, "Bọn họ cũng thấy, hoàng thái nữ muốn Linh Ước đạo trưởng uống, lại bị Lâm đại nhân đoạt mất..."
"Ta có thể làm chứng."
"Ta cũng có thể làm chứng, hoàng thái nữ đã từng chạm qua chén rượu."
"Ta..."
Những người đứng ở trong vòng lúc đó đều biểu thị là hoàng thái nữ đã từng chạm qua chén rượu.
Dám hạ thuốc trong cung yến, hình như ngoại trừ hoàng thái nữ ra thì cũng không còn người khác.
Càng chưa nói cái vị hoàng thái nữ này vốn nổi danh là kẻ háo sắc.
Một vị tuyệt sắc như Linh Ước, làm sao nàng có thể bỏ qua?