Boss Là Nữ Phụ

Chương 327 : Thê chủ sủng quân (11)

Ngày đăng: 22:12 28/04/20


Thời Sênh trừng phạt tất cả những người tối hôm qua dám bất kính với Linh Ước.



So với Lâm đại nhân nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao, trừng trị thế này đã tính là rất nhẹ rồi.



Thời Sênh nguôi giận rồi, mới kéo thiết kiếm rời khỏi đại điện, một đám người sống sót sau đại nạn ngồi dưới đất thở dốc.



Cách đó không xa còn có Lâm đại nhân nằm trên mặt đất không ngừng chảy máu.



Một đám người lại kêu người đi mời ngự y.



Đảng thừa tướng còn phải đe dọa dụ dỗ để giải quyết hậu quả cho tốt, không cho bọn họ lộ chuyện vừa rồi ra ngoài.



Thời Sênh không lập tức đi gây chuyện với hoàng thái nữ, mà ra khỏi cung.



Ở trong hoàng cung lại gióng trống khua chiêng động thủ với hoàng thái nữ chắc chắn không được. Dù sao người ta cũng là người được nữ hoàng khâm điểm để thừa kế ngôi vị. Ngươi muốn chém người ta, chẳng phải là vừa vặn cho nữ hoàng một cơ hội để diệt trừ Quân gia sao?



...



Thời Sênh trở lại phủ Thừa tướng. Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt nhìn thiết kiếm trong tay Thời Sênh vẫn còn dính máu, dưới đáy lòng đều kêu lộp bộp một chút.



Đại nhân động thủ với người nào đây?



"Phân phó người của Quân gia, gần đây phải chú ý hành động của mình. Nếu có ai bị bỏ vào ngục ta sẽ không cứu bọn họ." Thời Sênh thuận miệng phân phó một câu.



Trong lòng nhị Nguyệt lại càng thấp thỏm không yên. Đại nhân chỉ đi vào triều thôi mà, lại làm ra chuyện lớn gì vậy?



Nhị Nguyệt nhanh chóng nghe được chân tướng mọi chuyện từ nội bộ.



Nhưng cái chân tướng này bọn họ hoàn toàn không muốn biết.



Lại dám động thủ chém người ở Kim Loan điện của nữ hoàng, ngài muốn cho nữ hoàng mượn cớ giết chết ngài đúng không?



Đại nhân, van xin ngài đừng tùy hứng như thế nữa được không?



Xin hãy nghĩ cho những người phải đi xử lý hậu quả như các nàng được không?!



Thời Sênh phân phó xong liền trực tiếp đi vào thư phòng.



Đi vào hơn nửa ngày cũng chưa từng đi ra.




"Không ạ, tất cả bình thường." Không thấy vị tiểu đạo sĩ kia thì có quan hệ gì với Linh Ước sao?



Thời Sênh chống cằm, biểu cảm trên mặt đầy vẻ trào phúng không nói nên lời, "Ngươi đoán xem Linh Ước có tới nhờ ta hỗ trợ không."



Đới Nguyệt: "..." Hoàn toàn không hiểu đại nhân đang nói cái gì. Mạch não của nàng và đại nhân đã khác nhau rất xa.



Thời Sênh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt một cái nhìn Đới Nguyệt, "Cẩn thận quan sát động tĩnh của Linh Ước, đi xuống đi."



Thông minh quả nhiên là do trời sinh.



Ai, cao xử bất thắng hàn*, quả nhiên bản cô nương thật cô đơn.



*Cao xử bất thắng hàn: Ở chỗ cao không tránh khỏi phải chịu lạnh lẽo, cô đơn.



[...] Ký chủ điểm giữ thể diện chút được không? Rõ ràng là cô kết luận dựa theo nội dung thường thấy của tình tiết câu chuyện, còn cứ phải kéo chỉ số thông minh của mình lên trên làm gì.



# Ký chủ nhà mình càng ngày càng không biết xấu hổ là sao #



# Ký chủ luôn cho mình là vô địch thiên hạ#



Buổi chiều hôm sau, người của nữ hoàng lại tới. Lần này Linh Ước lại gặp mặt bọn họ, cũng không biết nói gì, cuối cùng Linh Ước đồng ý chủ trì thiên tế.



Sau khi cáo từ cùng Ánh Nguyệt, trực tiếp đi cùng với người trong cung.



Đới Nguyệt và Thời Sênh đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn Linh Ước được người hộ tống lên xe ngựa.



Mãi đến khi xe ngựa khởi hành, Đới Nguyệt mới nhịn không được mà lên tiếng, "Đại nhân, ý của ngài hôm qua có phải là người của nữ hoàng bắt cóc vị tiểu đạo sĩ kia, uy hiếp Linh Ước đạo trưởng đúng không?"



"Xem ra ngươi vẫn còn thuốc chữa." Thời Sênh vỗ vỗ lên vai Đới Nguyệt, gương mặt vui mừng.



Đới Nguyệt: "..." Rốt cuộc trong lòng đại nhân, nàng kém cỏi đến mức nào.



"Để cho người ở trong cung bảo vệ hắn một chút. Chuyện lần trước, ta không hy vọng nó sẽ xảy ra thêm một lần nữa."



Đới Nguyệt: "..." Nếu như đại nhân ngài quan tâm như thế, sao còn để Linh Ước công tử đi. Cứ để cho bọn họ trực tiếp đi cứu người mang về không được sao?



Đới Nguyệt ngừng phỉ nhổ, nghiêm trang nói: "Khụ, người đã có đầu mối rồi, đại nhân bao giờ chúng ta đi cứu người."